>> Xem mục lục

     Dưới gối Sở Đàm để một cây kéo vàng, suốt mười năm nay. Ban đầu là để đề phòng Tương Hạ phản chủ, nhưng dần dần lại trở thành một cách Sở Đàm tự trấn an bản thân. Y thường hay bừng tỉnh giữa đêm, sờ cây kéo vàng dưới gối mà nghĩ thầm, qua mấy năm nữa, ngày Tương Hạ rời đi, y còn sống cũng không để làm gì.

     Bởi ngay cả nếu y lặng lẽ chết đi trong phủ, cũng sẽ chẳng có ai để ý thấy, hoặc kể cả nếu có người phát hiện ra thì cùng lắm cũng chỉ cảm thán một câu đáng tiếc mà thôi.

     Có loại người như vậy, sống vô lo, vô thần, cũng vô nghĩa —— y chẳng qua là bị ép phải sinh ra, rồi lại thống khổ tịch mịch mà sống.

     Cái gì y cũng có, trừ người mình yêu.

     Tương Hạ yên lặng ôm y, hai tay bao lấy Sở Đàm đang co rúm run rẩy trong lồng ngực mình. Hắn từ từ vuốt khẽ lên tóc y, mí mắt rũ xuống, ban đầu là đau lòng, dần dần thành ra thất vọng.

     Mỗi lần hắn thử thăm dò Sở Đàm, hỏi y có phải là không nỡ hay không, chỉ cần y đáp một câu không nỡ, Tương Hạ có thể lập tức từ bỏ tất cả để cùng y một đời.

     Nhưng Sở Đàm chưa bao giờ trả lời hắn.

     Hắn không đoán được thiếu niên tuổi này trong lòng thường nghĩ cái gì, hay là Sở Đàm chẳng có gì mà không nỡ, giữa chủ tớ vốn cũng không nên có dây dưa thừa thãi này kia.

     Nhưng dù vậy, ba năm nữa hắn cũng sẽ không đi. Chủ tử còn chưa lớn lên, không ai bảo vệ y, chọc y cười, cuộc sống của y sẽ rất quạnh quẽ. Nhớ tới bộ dạng đứa nhỏ này đáng thương ngồi xổm ở cổng chờ mình, Tương Hạ biết cả một đời này hắn không buông được. Nhưng thứ càng khiến hắn dày vò hơn chính là những khát vọng dơ bẩn của mình đối với chủ tử.

     Đơn thuần như tờ giấy trắng, Sở Đàm ỷ lại vào hắn, tin tưởng hắn. Mà hắn lại có tâm tư khác.

     Sở Đàm ngủ thiếp đi trong lòng Tương Hạ, vẻ mặt mỏi mệt, có nhiệt độ cơ thể sưởi ấm khiến y tạm thời thả lỏng, tạm quên đi những phiền não.

     Tương Hạ nhìn vẻ mặt ngủ gật không chút phòng bị của người nọ, cúi đầu hôn một cái lên vầng trán lạnh lẽo kia.

     Cách biệt một trời một vực, như mây với bùn, một Ảnh vệ sao dám mảy may tơ tưởng gì tới người của Vương tộc. Nếu có thể cả đời làm cái bóng của y cũng là tốt lắm rồi.

     Tương Hạ chờ Sở Đàm ngủ hẳn, lặng lẽ ra khỏi phòng. Trong viện có hai ảnh vệ áo đen, một nam một nữ đang quỳ. Thu Thiền và Gian Quan chờ ngay ngoài cửa.

     “Trưởng quan, đã xử lý êm.” Thu Thiền thấp giọng bẩm báo.

     Tương Hạ gật đầu cười, “Khá lắm, kết quả là ai?”

     “Còn chưa rõ lắm, nhưng phía cháu họ Thái hậu đã thỏa hiệp.”

     “Vậy là tốt rồi.” Tương Hạ nhẹ nhàng thở hắt ra. Thái hậu có đứa cháu gái họ sang năm cập kê, nghe nói được chiều từ bé, thành ra tính tình mạnh mẽ ngang ngược. Sở Đàm lại thích thanh tịnh. Cô nương này mà gả vào Trấn Nam Vương phủ thì không biết sẽ giày vò Sở Đàm thành cái dạng gì.

     “Lão tử thiếu mỹ nhân sao? Không cần, kêu hắn giữ lấy mà hưởng.” Tương Hạ phất tay, “Có sức vắt óc nghĩ mấy chuyện này không bằng ngẫm lại xem làm sao dỗ chủ tử vui vẻ.”

     “… Vâng.”

     Thời gian vẫn bình lặng trôi như cũ, Tương Hạ ngày ngày theo dõi đám hộ vệ thao luyện, thời gian nhàn rỗi để mặt dày mày dạn quấy rối Sở Đàm cũng ít dần.

     Mãi tới khi thánh chỉ ban hôn đến tay Sở Đàm.

     Sở Đàm lẳng lặng quỳ, nghe xong thánh chỉ liền dâng hai tay tiếp nhận, bình tĩnh hữu lễ, không chút nào lộ ra cảm xúc trong lòng.

     Thật ra y cũng không có cảm xúc gì. Cuộc đời mặc cho kẻ khác định đoạt thì kết cục chính là như thế này, y biết, cũng không quan tâm, chỉ coi như tiếp nhận một cô nương xa lạ vào phủ ở. Dù sao y đã không có hi vọng gì, thì lúc mất đi hi vọng cũng chỉ nhẹ nhàng vậy thôi.

     Trên mặt Tương Hạ mang ý cười nhẹ nhõm, một gối quỳ xuống bên người Sở Đàm, vuốt cằm nói : “Chúc mừng vương gia.”

     Sở Đàm đặt thánh chỉ lên bàn trà, hững hờ hỏi: “Người này từ đâu tới.”

     “Là nhị tiểu thư của Hộ Quốc Công phủ, Vân Đình tiểu thư. Cầm kỳ thi họa mọi đều tinh thông, còn rất có học thức, ôn nhu rộng lượng, rất xứng với ngài.”

     Sở Đàm ngước mắt nhìn Tương Hạ: “Nàng cao bao nhiêu.”

     “Hả?” Một câu hỏi khiến mấy lời đã thuộc kỹ của Tương Hạ đều nghẹn trở về, chần chờ hồi lâu mới dám nói, “À… Vậy, vậy chắc là như liễu rủ trong gió, như chim non nép vào người…”

     “Bản vương thích người phải cao hơn ta.” Sở Đàm liếc mắt nhìn hắn.

     Nụ cười trên mặt Tương Hạ liền sượng trân.

     “Tốt nhất là cánh tay phải như ngươi, có cơ bắp, không thể quá mảnh mai, chân với hông cũng vậy.” Sở Đàm một tay chống má, một tay huơ huơ, “Nếu không thì làm sao ôm được bản vương.”

     “… A.” Tương Hạ đột nhiên cảm thấy trái tim của mình có chút bất ổn.

     “Lui xuống đi, để bản vương yên tĩnh một hồi.” Sở Đàm phất tay. Tương Hạ đành bất đắc dĩ cáo lui.

     “Vân gia Nhị tiểu thư…” Sở Đàm lại cầm thánh chỉ lên nhìn qua hai lần, nhàm chán vuốt ve gấm lụa.

     “Liên Giác.” Y bỗng mở miệng kêu lên.

     “Có thuộc hạ.” Liên Giác tức thì xuất hiện, cúi đầu chờ lệnh.

     “Thay ta đi kinh thành đi một chuyến.” Sở Đàm tiện tay ném thánh chỉ, vẫy Liên Giác tới gần, dán sát vào bên tai nói nhỏ vài câu.

     Liên Giác sắc mặt trắng bệch: “Vương gia! Việc này quá lớn, xin hãy nghĩ lại đi ạ…”

     “Nhanh lên.” Sở Đàm đứng dậy về phòng ngủ.

     Tương Hạ cũng là không đi, chỉ im lặng ngồi xổm trên mái nhà phòng ngủ của Sở Đàm, nhìn trời nhập nhoạng tối, nhìn ngọn liễu phất phơ cắt vụn ánh trăng.

     Trên mái nhà lại có thêm một nữ nhân. Thu Thiền đặt xuống hai chung rượu, giao cho Tương Hạ: “Mời ngài.”

     “Đặt ở đấy đi.” Tương Hạ nhìn thoáng qua, không nhúc nhích.

     “Ừm.” Thu Thiền lạnh lùng một tiếng, “Ninh nhị công tử nói, đêm nay sẽ đưa mỹ nhân đó tới cửa cho ngài.”

     Tương Hạ trầm mặc hồi lâu, nhếch mép cười: “Được. Vừa vặn hôm nay lão tử tâm trạng đang tốt. Ngươi thay ta canh đến sáng, ta mệt mỏi, về trước.”

     “Vâng.”

     Tương Hạ thấy bóng đêm đã sâu, nến trong phòng Sở Đàm đã tắt, liền xách chung rượu nhảy xuống, đứng lặng thật lâu trước cửa Sở Đàm, trong lòng ngũ vị tạp trần.

     Rốt cục, chủ tử của ta đã lớn, sẽ thành gia thất.

     Hắn vui mừng cười cười, xoay người rời đi.

     Thu Thiền ngồi trên mái nhà, lạnh lùng nhìn Tương Hạ rời đi. Bóng lưng cô đơn tịch mịch, chẳng còn vẻ sắc bén gai góc lúc trước, dáng dấp đã từng kiệt ngạo, lúc này chỉ còn lại vẻ ôn nhu.

     Nàng lẳng lặng canh gác Sở Đàm.

     Đợi tới nửa đêm, trong phòng ngủ truyền đến tiếng ho khan. Thu Thiền nhanh chóng vọt vào phòng Sở Đàm, thắp nến, rót chén nước ấm. Y dụi mắt uống, hơi thanh tỉnh một chút mới thấy kẻ đứng bên người là Thu Thiền, liền hơi kinh ngạc: “Tương Hạ không ở đây sao?”

     “Đã về phòng uống rượu.” Thu Thiền nói tường tận, “Hôm nay trưởng quan tâm trạng không tốt.”

     “Uống rượu?” Sở Đàm lập tức mở to mắt, lông mày nhíu chặt, “Từ khi nào có thói quen xấu như vậy?”

     Thu Thiền lẳng lặng chờ Sở Đàm uống nước xong, cũng không nói gì thêm.

     “Bản vương phải tìm hắn nói chuyện.” Sở Đàm mặc thêm y phục, vội vàng tới phòng Tương Hạ.

     Tương Hạ tựa vào thư án, sớm đã uống đến mức không biết trời trăng gì nữa. Trên bàn dưới đất tán loạn bình rượu, mùi rượu đầy phòng. Hắn nắm chặt hai con hạc giấy kia, đã kẹp trong sách quá lâu, màu giấy đã ngả vàng, không còn đẹp mắt như lúc đầu. Tương Hạ vẫn một mực giữ lại.

     Lúc trước vương gia thường ban thưởng đồ cho hắn, nhưng chỉ có cái này là y tự mình làm, làm để tặng hắn.

     Tương Hạ dụi dụi mắt, uống quá nhiều, nhìn không rõ đồ vật, nhìn cái gì cũng ra mấy cái bóng.

     Cửa phòng bị đẩy ra, Sở Đàm nhăn mặt đi vào, giật phăng bầu rượu trong tay Tương Hạ, lạnh lùng cúi đầu hỏi: “Ngươi đang làm gì đây?”

     Tương Hạ chậm rãi giương mắt. Thấy tiểu mỹ nhân trước mặt, hắn sửng sốt một chút, liềnđưa tay qua ôm.

     “Ninh nhị công tử thật có mắt nhìn.” Tương Hạ mập mờ cười, “Biết ta thích dạng này.”

     “Ninh cái gì?…” Sở Đàm còn chưa kịp nói xong, chợt cảm thấy trời đất quay cuồng, bị Tương Hạ ôm eo khiêng lên vai, hung hăng ném lên giường. Y chưa kịp phản ứng, Tương Hạ đã đè hai tay y, cả người đè lên.

>> Xem mục lục

>> Xem mục lục

Sở Đàm nghẹn ngào, im lặng ôm chặt cổ Tương Hạ. Y cọ nước mắt lên bả vai hắn. Thân thể từ từ bị ôm lấy, sau lưng có bàn tay nhẹ nhàng vỗ về. Sở Đàm như đứa nhỏ được an ủi, khóc càng thương tâm hơn.

“Được rồi…” Tương Hạ một tay ôm y, một tay xoa lưng y, động viên, “Vương gia thiệt thòi rồi.”

Sở Đàm không nói gì, cũng không nói được gì. Y hưởng sự cao sang nhàn nhã của vương tộc, đổi lại cũng phải trả giá thật lớn. Cô độc, u buồn y đều đáng phải nhận.

Tương Hạ đau lòng ôm thật chặt Sở Đàm, đôi môi cọ lên đỉnh đầu y, nhỏ giọng nói: “Đừng khổ sở, còn có ta ở đây.”

“Lại thêm một tuổi,” Sở Đàm đứt quãng nói, “Vậy qua một năm nữa… Ngươi sẽ phải đi.”

“Làm sao mà phải đi? Tiểu chủ nhân nhà chúng ta còn chưa lớn, thuộc hạ sao có thể không quản ngài.”

“Ta nói Nhược Quán trả lại tự do cho ngươi.. Chỉ cần làm việc ba năm…”

“Bên ngoài lạnh lắm,” Tương Hạ giữ gáy y, ôm thân thể cứng ngắc của y càng chặt hơn. Ngón tay thô ráp lau đi giọt nước mắt trên hai má Sở Đàm, “Vào nhà rồi lại nói, không khóc nữa.”

“…”

Sở Đàm rất muốn nói không nỡ, quả thật cũng không nỡ. Nhưng y không đành lòng bắt Tương Hạ cả đời cùng mình chịu đựng trong lao tù này. Người tốt như hắn vốn nên được tới những nơi rộng lớn hơn.

Từ nhỏ đến giờ, chỉ cần y nói ra yêu cầu gì, dù vô lý đến đâu, Tương Hạ đều dụng tâm làm, nghĩ mọi biện pháp chỉ để y nở nụ cười. Y biết, một khi nói “Không nỡ”, Tương Hạ nhất định sẽ không ngỗ nghịch, cả đời cùng y chết già ở nơi vắng vẻ này.

Sở Đàm lắc đầu, nhào vào lòng Tương Hạ, lệ rơi đầy mặt cũng không nói gì. Y chưa từng tự hỏi Tương Hạ nghĩ gì, bởi vì Tương Hạ sẽ luôn nói những lời nhằm dỗ y vui vẻ, chưa bao giờ nói lời thật lòng.

>> Xem mục lục

>> Xem mục lục

     Thoáng cái đã tới Tết.

     Ngoài phủ pháo nổ tưng bừng, ánh lửa chập chờn, trong phủ lại tĩnh mịch thưa vắng. Ngày tết, đám nha hoàn và hậu vệ đều được nghỉ, dù sao cũng chẳng có mấy người cần được hầu hạ.

     Sở Đàm một mình ngồi trong phòng, chẳng hề để ý tới huyên náo ngoài kia. Y ngẩn người nhìn thứ đồ vật sặc sỡ duy nhất trong phòng – bức tranh tết đã mua ngày đó ở chợ phiên y dạo cùng Tương Hạ.

     Cửa gỗ gõ vang, Tương Hạ bưng bát sủi cảo đẩy cửa vào.

     “Vương gia, vẻ mặt gì thế này?” Tương Hạ gắp một miếng sủi cảo trông lành lặn nhất, thổi thổi rồi đưa đến bên miệng Sở Đàm, “Cuối năm, ăn sủi cảo cho có không khí nào.”

     “…”

     “Thật ra thuộc hạ làm sáu mươi sáu cái, sau đó, nhưng đằng nào cũng chỉ có một bát nên đổ hết vào chung một nồi, cuối cùng thành ra thế này… ta cứu vớt được mấy miếng sống sót, cho ngài cả đấy.”

     Sở Đàm nhịn không được mím môi cười, há mồm cắn một miếng.

     Bề ngoài chẳng ra sao cả, nhưng hương vị không tính khó ăn.

     Tương Hạ liên tiếp đút cho Sở Đàm mấy cái, y khoát tay : “No rồi.”

     “Ngài không vui vẻ.” Tương Hạ đặt chén đũa sang một bên, nghiêng đầu nhìn y: “Vậy để ta cho ngài xem trò này nhé, sở trường của ta đấy.”

     “…” Sở Đàm hừ cười, “Ngươi thật phiền.”

     “Đến đây nào vương gia.” Tương Hạ từ trong ngực móc ra một xấp giấy, lắc lắc trước mắt y, “Cái này ta nghiên cứu mấy ngày trời.”

     Sở Đàm thực sự quá rảnh, cũng có chút hiếu kì, liền khoác thêm áo lông theo hắn ra ngoài.

     Tương Hạ tung ra xấp giấy trong tay, thổi phù. Thoắt cái đã nên hình chiếc đèn lồng. Tương Hạ châm lửa, đèn lồng từ từ bay lên.

     Sườn mặt Sở Đàm phủ lên ánh sáng ấm áp nhu hòa. Y nhìn thứ này, đưa tay sờ sờ, vô tình chạm vào tay Tương Hạ.

     “Món đồ chơi này gọi là đèn Khổng Minh. Vì sao gọi là đèn Khổng Minh? Thuộc hạ suy nghĩ mấy ngày mới ngộ ra, có lẽ người phát minh ra thứ này tên là Khổng Minh, sau đó có một vị đại sư này, hắn… Thuộc hạ bịa không nổi nữa, vương gia.”

     Tương Hạ ném cho Sở Đàm một cây bút lông, nói, “Thứ này rất linh, ngài viết điều ước lên bên đó đi, thuộc hạ viết bên này. Chúng ta không thể nhìn trộm của nhau đâu đấy. Mau viết đi kẻo lát nữa cháy hết mất.”

     Sở Đàm cảm thấy mới lạ, cầm bút viết hai chữ lên mặt giấy mỏng.

     Tương Hạ.

     Nếu đã là điều ước, tham lam một chút chắc cũng không sao…

     “Ngài viết cái gì đó?” Tương Hạ đảo mắt muốn ghé lại gần nhìn.

     “Không liên quan gì tới ngươi.” Sở Sở ĐàmĐàm đẩy mặt hắn ra xa.

     Hai người từ từ thả tay ra. Đèn lồng chậm rãi bay lên giữa khoảng trời của Vương phủ. Sở Đàm nhón chân lên cũng không thấy rõ, bên này đèn viết chữ Tương Hạ, bên kia viết chữ Sở Đàm.

     Khuôn mặt lạnh nhạt của y trở nên nhu hòa không ít, quay người muốn về. Tương Hạ vô thức đứng sau lưng nhìn theo, bỗng nhiên xốc nách y, nhấc bổng lên.

     Dưới ánh trăng và ánh lửa dập dìu bên ngoài, trên mặt Sở Đàm như phủ một tầng hào quang ấm áp.

     Y sinh ra vốn đã đẹp, lại muốn gì được nấy, có vinh hoa có địa vị, còn có cả sự cô độc.

     “Tiểu chủ tử lại thêm một tuổi.” Tương Hạ nghiêng đầu nhếch miệng, nhìn vào đôi mắt trong trẻo của y.

     Sở Đàm giật giật khóe miệng, muốn cười, cuối cùng lại chỉ mím môi, nhào vào lòng Tương Hạ, ôm cổ hắn mà khóc.

>> Xem mục lục

>> Xem mục lục

     Chuyện này không nhắc tới thì thôi, nhắc tới lại khiến trong lòng Tương Hạ như thiêu như đốt.

     Ninh nhị công tử thật đúng là mang tới cho hắn một tin tức quan trọng.

     Trấn Nam Vương Sở Uy từng là tướng quân, chín lần xuất chinh bình định phía Nam, công lao rạng danh cả họ. Trấn Nam Vương dù không còn tại thế, nhưng những thuộc hạ trung thành của ông vẫn còn trong quân đội, Sở Đàm lại là con trai độc nhất nối dõi, nay Ninh phủ chỉ cần viết phong thư tiến cử thì con đường lên làm tướng quân của y sẽ tức thì bằng phẳng. Ninh phủ lúc này lại đang muốn nịnh bợ, dựa dẫm vào Trấn Nam Vương phủ nên không tiếc sức tìm cách trợ lực cho Sở Đàm.

     Nhớ tới chuyện này, Tương Hạ đau đầu vô cùng. Nếu thật sự đằng gái là người hiền thục ôn nhu thì nạp làm Vương phi cũng tốt, sẽ không đến nỗi không chịu nổi tính tình quái gở lãnh đạm của Sở Đàm. Nhưng tâm tư Thái hậu thâm hiểm thế nào, Tương Hạ lòng tỏ như gương. Bà ta nhất định sẽ chọn người nhà mình. Sở Đàm từ bé đã được gọi vào cung thường xuyên, nay y mà đảm đương trọng trách thì nhất định sẽ bị bà ta dùng người để khống chế. Đời này của y nhất định sẽ bị bà ta theo dõi đến từng chân tơ kẽ tóc.

     “Phế vật!” Tương Hạ hất Liên Giá xuống đất, mắn, “Vương gia mà bị cảm lạnh thì ngươi cứ chờ đấy!”

     Tương Hạ đuổi theo Sở Đàm về Vương phủ. Sở Đàm đi về phòng mình, sập cửa cái rầm. Tương Hạ bị nhốt bên ngoài, còn bị cửa va phải suýt gãy mũi. Hết cách, hắn đành phải dựa vào cửa ngồi thụp xuống, lẳng lặng canh giữ.

     Hắn rất hiểu Sở Đàm. Hắn biết y ỷ lại ở mình, từ nhỏ đã thích dính lấy mình. Khi lão Vương gia qua đời, Sở Đàm chỉ còn lại mình Tương Hạ. Y thật nhìn rất kiên cường, nhưng cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, có thể kiên cường tới mức nào?

     Lúc này y chẳng khác nào những đệ đệ nhà khác, thấy ca ca muốn kết hôn liền ăn dấm chua, cảm thấy ca ca thích cô nương nhà ai thì sẽ không để ý tới mình nữa.

     Thứ duy nhất Tương Hạ không ngờ được, cũng không thể nào ngờ được, là cách tường đỏ ngói xanh, cách tình nghĩa chủ tớ, Sở Đàm lại có thể thầm mang lòng yêu hắn.

     Hắn ở ngoài cửa đến khuya, nghe thấy tiếng thở đều đều bên trong, biết y đã ngủ liền lặng lẽ đẩy cửa hé ra một cái khe nhỏ, nghiêng người chui vào. Rón rén đóng cửa xong, hắn đến bên giường nhìn Sở Đàm.

     Tương Hạ quỳ xuống, rém góc chăn cho Sở Đàm, lại nhịn không được cúi đầu ngắm y. Sở Đàm ngủ không an ổn, mày nhíu thật chặt, mặt đầy nước mắt.

     Nghe nói người dưới mắt có nốt ruồi thì thường hay khóc.

     Tương Hạ đưa tay nhẹ nhàng lau đi những vệt nước mắt chưa khô, đau lòng nói nhỏ: “Khiến chủ tử chịu tổn thương là lỗi của ta, là tại ta không tốt, luôn khiến ngài tức giận.”

     Hắn yên lặng ngắm y trong chốc lát, lại nhớ ra phải quay về thu dọn sổ sách công văn. Vừa định đứng dậy, ống tay áo đã bị người nọ nhẹ nhàng giữ chặt.

     Sở Đàm ngước mắt nhìn hắn: “Đừng đi, ở lại với ta.”

     “Còn chưa ngủ ư.” Tương Hạ giật mình, lại khẽ cười, quỳ gối bên giường, “Ta ở đây, không đi đâu hết.”

     Sở Đàm nhìn hắn, không nói gì.

     “Cam đoan ngày mai ngài mở mắt liền thấy ta.” Tương Hạ đành phải nói.

     “Được.” Sở Đàm chậm rãi nhắm mắt lại.

     Tương Hạ quỳ gối cả đêm bên giường, vùi mặt vào cánh tay thiếp đi.

>> Xem mục lục

>> Xem mục lục

     Sở Đàm sượng cứng cả người, xoay đầu đi né tránh bàn tay hắn, còn bỗng nhiên đưa tay đẩy hắn. Lúc này trong lòng y cũng không biết mình đang nghĩ cái gì, chỉ muốn mau mau bỏ trốn, cách xa hắn một chút.

     Tương Hạ không để ý, nhẹ buông tay ra, suýt thì để con mèo nhỏ này bỏ trốn.

     Hắn xoay người túm một cái, đứa nhỏ đang chạy trối chết liền bị hắn ôm lấy từ sau lưng. Hai tay hắn vây chặt quanh nơi xương quai xanh nổi rõ của y, ôm chủ tử gầy yếu vào trong lòng.

     Sở Đàm đờ ra, mở to đôi mắt, ngơ ngác cảm nhận hơi ấm dịu dàng từ sau lưng truyền đến.

     Bao nhiêu năm nay không có ai ôm y. Sở Đàm kinh hoảng nhưng càng giãy dụa thì càng bị ôm chặt. Đầu óc y trống rỗng, lát sau mới dần dần an tĩnh lại. Cảm giác được lồng ngực người nọ có chút run run, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nói nhỏ vui vẻ: “Thuộc hạ thất lễ.”

     Sở Đàm lúc này mới thả lỏng thân thể, đáy mắt dần ảm đạm, nhẹ giọng mắng hắn: “Biết thất lễ còn không buông ra.”

     Trong lòng hắn người nọ vừa mềm lại vừa thơm, há có thể nói buông là buông. Tương Hạ không muốn buông tay, chua chát cười: “Đằng nào cũng đã thất lễ, để thuộc hạ ôm lâu thêm một chút đi.”

“…”

     “Lúc chiều là ta lỡ lời, Vương gia đại nhân đại lượng, đừng so đo với kẻ phàm phu tục tử như ta được không?”

     Sở Đàm rũ mắt xuống, ngón tay lạnh buốt xoa lên mu bàn tay hắn. Cố nén nghẹn ngào trong cổ họng, y ra vẻ bình tĩnh nói: “Ngươi thường tới đây sao?”

     “Ít tới.”

     Sở Đàm u buồn nhíu mày, “Coi trọng tiểu thư nhà ai, thì… nói với bản vương… Chỉ cần không phải nữ nhân hoàng tộc…”

     “Vương gia muốn làm mối cho thuộc hạ sao?” Tương Hạ hơi cúi người, dán sát vào bên tai y, “Thuộc hạ chẳng có gì, ở rể nhà người ta chẳng phải là làm mất mặt vương gia sao?”

     “Sính lễ dĩ nhiên là trong phủ sẽ lo.” Sở Đàm dùng sức nuốt xuống mới thôi nghẹn ngào, “Đừng đến đây, không cần vì ta mà tự làm khổ mình.”

     “Ta dựa vào cái gì mà không nỡ?!” Sở Đàm đột nhiên như bị mấy chữ “cao chạy xa bay” này trói chặt toàn thân khiến xương cốt đau đớn. Y vùng ra khỏi vòng tay Tương Hạ, bỏ đi không quay đầu lại.

     Tương Hạ dựa vào tường gãi gãi ót, lại vội đuổi theo, nhưng không dám tới gần, đành phải xa xa bám đuôi. Ra đến cửa liền thấy tiểu ảnh vệ đang bồn chồn chờ bên ngoài.

     Liên Giác thấy hắn liền sợ tái mặt, chân cũng nhũn.

     “Ngươi…” Tương Hạ xác cổ Liên Giác lên, hung tợn hỏi : “Tiểu tử, lớn gan thật, thanh lâu cũng dám để chủ tử đi vào! Chủ tử mới mấy tuổi!”

     “Không không không…” Liên Giác cuống quít xua tay, “Không phải tại ta á… Vương vương Vương vương gia nhất định đòi đi theo ngài… Với cả… ngài khiến vương gia nổi giận trước mà, trút lên đầu ta cũng vô dụng thôi!”

“…”

     “Với lại, mười sáu tuổi… cũng cũng đâu còn bé bỏng gì nữa…” Liên Giác lí nhí, “Tuổi này thế tử phủ bên cạnh đều đã nạp thế tử phi rồi. Như này chẳng phải là trễ nải rồi sao.”

>> Xem mục lục

>> Xem mục lục

     Nhìn vị tiểu công tử giơ tay nhấc chân đều toát lên khí chất vương giả này, một thân quần áo bằng tơ bạc, đám người bên trong không cần hỏi cũng biết là không dễ phục vụ. Hơn nữa vẻ mặt Sở Đàm u ám khó gần, nhất thời không ai dám đi tới chào hỏi.

     “Người vừa mới vào đây đang ở đâu?” Sở Đàm giương mắt hỏi.

     “Ở… Lầu trên… Gian gần cuối hành lang, thẻ bài ghi tên Hồng Mai.”

     Sở Đàm lên lầu, đi đến cuối hành lang.

     Căn phòng treo thẻ bài ghi tên Hồng Mai đã cửa đóng then cài, từ bên trong truyền ra tiếng thở dốc thô nặng và những lời ngọt ngấy của cô nương đó.

     Sở Đàm cứng đờ cả người, lòng bàn tay ứa ra mồ hôi, cảm giác như bị một xô nước đá dội xuống đầu dưới tiết trời giá buốt của mùa đông, khiến y lạnh thấu xương. Hàng lông mày nhíu chặt dần dần giãn ra, bờ vai căng cứng cũng buông thõng xuống. Sự kinh ngạc trong đôi mắt y bỗng chốc hóa thành bất đắc dĩ chấp nhận.

     Là tại y quá ngây thơ. Đã đi vào Vân Nguyệt lâu thì còn có thể làm gì? Không biết mấy năm nay hắn đã lén đến đây bao nhiêu lần.

     Sở Đàm vẫn tưởng là, nếu như y không phải vương gia, chỉ con nhà thường dân thì sẽ có thể gần gũi Tương Hạ hơn một chút. Giờ y mới rốt cục tự thuyết phục mình chấp nhận rằng, thứ ngăn cách giữa hai người họ không phải thân phận của y, mà là bởi y là một nam nhân.

     “Chuyện này không thể trách ta…”, Sở Đàm dựa vào vách tường chậm rãi ngồi sụp xuống, chôn đầu thật sâu vào giữa hai cánh tay. Nếu như có thể chọn, y cũng sẽ không muốn sinh ra trong Vương tộc.

     Không biết bao lâu sau, Sở Đàm ngủ thiếp đi.

     Căn phòng đối diện cánh cửa treo thẻ bài Hồng Mai kia kẽo kẹt mở ra.

     Tương Hạ đi ra trước, thuận miệng nói lời khách sáo : “Ninh nhị công tử khách khí rồi, ta…”

     Chân còn chưa ra khỏi cửa đã thấy tiểu Vương gia tội nghiệp co ro ngủ dưới chân tường đối diện, tròng mắt hắn suýt thì rớt ra ngoài.

     “? ? ? ? ?”

     Ninh nhị công tử phe phẩy cây quạt sau lưng hắn, trên mặt có chút men say, nấc cụt một cái: “Aizz, Tương Hạ đại nhân không cần khách sáo với ta, hôm nay uống rượu thật sảng khoái mà.”

     Tương Hạ tay mắt lanh lẹ, nghiêng người chặn đường gã, che Sở Đàm sau lưng. Hắn đưa tay đẩy Ninh nhị, cười: “Sắc trời không còn sớm, công tử cứ về trước đi.”

     Ninh nhị công tử mắt say lờ đờ, bá vai Tương Hạ hỏi : “Thế nào, đại nhân còn muốn chơi thêm một chút sao?”

     “Trong phủ không cho ăn mặn, rảnh rỗi cũng phải sảng khoái một chút chứ sao.” Tương Hạ giật giật khóe miệng, lại che kỹ Sở Đàm ở sau lưng.

     “Ta hiểu ta hiểu.” Ninh nhị công tử tửu lượng không tốt, uống nhiều bắt đầu lèo nhèo dông dài. Tương Hạ vịn bả vai gã ta đẩy về phía trước: “Đi mau đi!”

     Ninh nhị công tử giật mình, “Ai u, thật hung dữ.” Sau đó mới phe phẩy quạt loạng choạng bỏ đi.

     Tương Hạ xoay người ngồi xuống nhìn đứa nhỏ đáng thương, khẽ xoa đầu y, đau lòng hỏi:

     Sở Đàm ôm đầu gối mà co ro thành một quả cầu nhỏ, ngơ ngác nhìn Tương Hạ. Sau đó y lại chậm rãi ngước lên nhìn thẻ bài treo trên cửa đối diện, người ta viết là “Thanh Mai” .

     “Tổ tông của ta, sao ngài lại tới đây ngồi xổm hít khí trời làm gì?”

     Tương Hạ trơ mắt nhìn khuôn mặt trắng nõn của y đột nhiên… đỏ lét.

>> Xem mục lục

>> Xem mục lục

     “Cái gì cũng kẹp vào sổ sách…” Sở Đàm khom người nhặt lên, tiện tay nhét tờ giấy trở lại vào phong bì. Lúc này, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra. Tương Hạ đứng cạnh cửa, trông thấy Sở Đàm còn sửng sốt một chút.

     “Vương gia? Ngài tìm ta?” Tương Hạ ngẩn người, tầm mắt dời xuống phong bì trong ta Sở Đàm.

     Sở Đàm bị hắn nhìn chằm chằm, có chút mất tự nhiên. Đưa phong bì cho hắn, lại nhớ tới đôi hạc giấy kia, y nóng cả mặt, né tránh ánh mắt Tương Hạ, “Của ngươi đó…”

     “Trời! Ngài đừng động vào đồ của ta…” Tương Hạ vội nhận lấy rồi mở ra kiểm tra. Thư của Ninh nhị công tử thì chắc chắn là không có lời lẽ gì hay ho rồi, hi vọng không khiến cho Tiểu Vương gia hiểu lầm cái gì.

     Sở Đàm có chút tái mặt, đúng là y tự tiện bước vào chỗ ở của hắn, cũng quả thực có động vào động vật của hắn. Không đợi Sở Đàm mở miệng, Tương Hạ lại chần chờ hỏi: “Ngài xem rồi sao?”

     “Chưa xem.”

Sở Đàm đen cả mặt, phất tay áo đứng dậy, lách qua Tương Hạ mà bỏ đi.

     Tương Hạ lúc này mới nhận ra mình lỡ lời. Nghe nói mấy đứa nhỏ tuổi này là mẫn cảm nhất, hơn nữa từ nhỏ Sở Đàm đã cô độc, càng sợ những người bên cạnh mình sẽ rời xa.

     “Cái miệng chết tiệt này!” Tương Hạ tự vả mình một bạt tai. Vừa vội vã đuổi theo, hắn vừa thuận tay rút lá thư ra liếc qua, chi tiết chưa kịp đọc nhưng chưa gì đã thấy một hàng chữ “Mùng bảy giờ Dậu tới Vân Nguyệt lâu có chuyện quan trọng cần bàn.”

     Ninh nhị công tử dù không phải kẻ tốt đẹp gì nhưng đại ca gã trước kia từng làm mặt thám trong cung, luôn luôn tuồn ra tin tức chính xác nhanh chóng nhất. Ninh phủ dạo này luôn muốn nịnh bợ Sở Đàm, nói không chừng thật sự sắp có chuyện.

     “Mùng bảy? Hôm nay chẳng phải mùng bảy sao?” Tương Hạ nhẩm tính một chút, bây giờ chẳng phải chính là giờ Dậu sao?

     Thì ra hắn căn bản không định đuổi theo.

     Tiểu ảnh vệ nãy giờ lặng lẽ đi theo Sở Đàm liền nhảy xuống, thấp giọng khuyên y: “Vương gia, lạnh lắm, mau về đi thôi.”

     Sở Đàm thở dài, rủ mắt xoay người đi, nhưng nghĩ nghĩ lại đi ra khỏi Vương phủ. Liên Giác nơm nớp lo sợ đi theo, trong lòng vô cùng tuyệt vọng: “Xong đời! Chuyện này mà bị Tương Hạ biết thì mình nhất định sẽ bị băm ra cho gà ăn.”

     Sở Đàm lặng lẽ đi theo Tương Hạ, thấy hắn tiến vào Vân Nguyệt lâu.

     Liên Giác kinh hãi nuốt nước bọt… Ngày xưa có bao giờ thấy Tương Hạ đi đến thanh lâu đâu???

     “Còn đi thanh lâu.” Sở Đàm lẳng lặng đứng trong góc tối, chân mày nhíu càng chặt hơn.

     “Đúng vậy!” Liên Giác hết sức chuyên chú phụ họa, “Không ngờ hắn lại hư hỏng như thế!” Đảo mắt cậu lại bắt đầu cầu khẩn, “Tiểu vương gia xin hãy mau về phủ đi…”

     Lòng hiếu kỳ và khát vọng muốn độc chiếm của thiếu niên tuổi mười sáu mạnh tới mức khiến người ta chỉ biết than thở. Sở Đàm hất tiểu ảnh vệ vướng chân vướng tay kia ra, sửa sang lại quần áo rồi từ từ đi vào Vân Nguyệt lâu.

     “Ôi!” Liên Giác dùng sức cào tóc, nhỏ giọng gọi y, “Vương gia! Ngài là thiên kim quý tử, sao có thể đi vào những nơi thế này…” Vừa muốn đuổi theo, cậu lại phanh lại.

     Nếu xông vào theo chủ tử, cả con phố này sẽ đều biết, vương gia Trấn Nam Vương phủ đi chơi thanh lâu… Cậu đành phải nóng ruột chờ bên ngoài, cũng may đã có Tương Hạ ở trong để ứng phó giùm.

>> Xem mục lục

>> Xem mục lục

     Gần tết, Trấn Nam Vương phủ treo mấy ngọn đèn lồng đỏ mới có chút không khí. Ở sân huấn luyện sau hậu viện, Tương Hạ khoan thai nhâm nhi chén trà nóng, nhìn bọn hộ vệ tập luyện.

     “Gian Quan, ngươi quá lười biếng, thích mở một mắt nhắm một mắt đúng không?” Tương Hạ nhặt viên đá cuội, ném vào lưng một ảnh vệ.

     “Ái uuu!” Gian Quan kêu thảm một tiếng, lảo đảo suýt ngã.

     Mười tên hộ vệ lập tức đứng thẳng, không dám thở mạnh.

     Tên Gian Quan kia xoa xoa lưng, xoay người nhìn Tương Hạ, lặng lẽ dùng khẩu hình mắng hắn: “Ai cũng như ngươi thì sau gáy cũng phải mọc ra mắt à.”

     Tương Hạ không thèm để ý, gác cao một chân, thoải mái dựa vào ghế nằm, lười biếng nói: “Mặt mũi vui tươi lên chút, ai mà lười biếng, kẻ xui xẻo chính là ta đấy, nghe chưa?”

     “Vâng!”

     Có một nữ ảnh vệ cao gầy mảnh khảnh, tóc dài buộc ở đỉnh đầu, đuôi tóc rũ xuống bên hông, sau lưng treo một cái màu xanh sẫm vỏ trường đao, toàn thân toát lên khí khái anh hùng. Nàng đến bên cạnh Tương Hạ, rót chén trà cho ngọt giọng, uống hai ngụm rồi nói: “Bên ngoài nhờ ta đưa phong thư đến, ta đặt trên bàn trà của ngài.”

     “Không phải đã nói ai tặng gì cứ từ chối hết sao?” Tương Hạ nhíu mày, đặt chén trà xuống, “Cứ nói ta chỉ là tốt thí hầu hạ tiểu Vương gia, không có quyền lực gì, cũng không tác động được gì, cho bọn họ đỡ phải xun xoe hoa hòe.”

     “Là Nhị công tử Ninh phủ.” Thu Thiền nhàn nhạt nói, “Chuyện nhà hào môn ta không làm chủ được.”

     Tương Hạ sờ cằm suy nghĩ một hồi : “Ta đi xem một chút. Đừng để cho bọn họ tranh thủ thời gian mà lười biếng đó.”

     “Ừm.” Thu Thiền đặt chén trà xuống, đi ra giữa sân huấn luyện.

     Sở Đàm đi học rất buồn chán, lúc quay về hỏi ảnh vệ đang trực bên người mới biết cả trưa nay Tương Hạ bận huấn luyện.

     “Không ra ngoài phủ, ngươi không cần đi theo, nghỉ ngơi đi.” Sở Đàm chậm rãi ra khỏi sảnh.

     Tiểu ảnh vệ không dám đi theo, cũng không dám không đi theo. Vương gia thì hiền lành, nhưng lỡ có sứt mẻ chỗ nào, Tương Hạ sẽ đánh chết cậu.

     Chỉ còn vài ngày nữa là tới Tết, Sở Đàm chà xát hai bàn tay lạnh buốt. Dạo vòng vòng bên trong phủ, bất tri bất giác đôi chân y đã hướng tới nơi Tương Hạ ở. Cửa không cài then, Sở Đàm nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào. Trong phòng ấm áp, y ngồi bên cạnh bếp than còn chưa tắt, vừa chà xát hai bàn tay, vừa đợi Tương Hạ về.

     Trong phòng tìm chỗ đặt chân cũng khó. Quần áo sạch cũng không gấp, nhét bừa vào tủ. Ám khí đủ kiểu rớt đầy đất. Trên bàn, sổ sách bày bừa, bút lông cắm ngược vào ống.

     Y vô thức đưa tay lên, sờ nốt ruồi ở khóe mắt. Hai tai nóng lên, y vội nhét đôi hạc về chỗ cũ. Nhét vào một nửa, lại có một phong bì thư rơi ra, miệng cũng không dán kín, tờ giấy bên trong cũng rơi ra một nửa.

>> Xem mục lục

Chương 1b – Mây và bùn

>> Xem mục lục

     Xe ngựa dừng dưới bóng liễu đầu hẻm nhỏ. Sở Đàm đổi sang bộ trang phục bình dân mà Tương Hạ mua, vịn xe rồi nhẹ nhàng nhảy xuống.

     “Chờ đã, Vương gia.” Tương Hạ xoa xoa đôi bàn tay, choàng thêm áo khoác lông cừu cho Sở Đàm, lại đội thêm mũ trùm cho y, hai tay vòng qua cổ y sửa sang gáy áo.

     Tiểu Vương gia vóc dáng chưa nẩy nở, chỉ cao tới cằm Tương Hạ. Sống an nhàn sung sướng, thân thể y mềm như bánh trôi. Tương Hạ chỉnh cổ áo cho y, hơi thở mềm mại ấm áp phả vào ngực hắn. Hắn lặng lẽ cúi đầu nhìn Sở Đàm, hàng lông mi dài của y rủ xuống, khuôn mặt trắng nõn thoáng ửng hồng dưới ánh chiều tà.

     “Này.” Sở Đàm ngẩng đầu nhìn hắn, đầu ngón tay chọc chọc vào ngực hắn, lông mày không vui nhếch lên, “Chỗ này đập nhanh vậy. Cô nương vừa mới đi qua rất đẹp sao?”

     Tương Hạ giật mình, vội rút tay về, cười làm lành: “Không dễ nhìn, không dễ nhìn.” Cô nương ở đâu ra, hắn đâu có để ý.

     Sở Đàm hừ một tiếng, quay người đi.

     Tương Hạ mặt dạn mày dày theo sau, cúi người ghé vào tai y: “Thuộc hạ nhìn khắp quanh đây rồi, không có cô nương nào đẹp bằng vương gia nhà ta.”

     “A.”

     Ở lỳ trong cung quá lâu, ra ngoài nhìn cái gì cũng thấy thú vị. Sở Đàm sa vào tò mò ngắm nghía mỗi một hàng quán dọc đường.

     Tháng chạp trời rất mau tối. Hoàng hôn mới qua không bao lâu trời đã đen kịt, Sở Đàm bước ra khỏi cửa hàng bạc cuối cùng của khu chợ, trong tay vẫn chỉ cầm một bức tranh tết mà y hứng lên mua trước đó.

     Mấy gã du côn ngoài cửa hàng lặng lẽ nói thầm.

     “Ta đánh cược, đây nhất định là công tử nhà giàu, bên người còn không có ai đi theo.”

     “Vậy chúng ta còn chờ gì? Kêu người nhà đến chuộc cậu ta về.”

     “Ngươi đần sao? Công tử bình thường có thể ăn mặc lộng lẫy tới đâu thì lộng lẫy tới đó, loại người có tiền lại ăn mặc mộc mạc khí chất thế này, đều là nhà quan lớn đó.”

     “Thế thì chắc chắn cậu ta mang theo không ít đồ quý, ta tới trộm thử xem sao.”

     “Chúng ta không thể trêu vào được đâu!”

     “Không bắt người thì kiếm tí đồ thôi mà.”

     Xúm xít bàn bạc nửa ngày, tiểu công tử kia đã đi tới, tiền về phía một con ngõ vắng vẻ.

     Sở Đàm vừa đến cửa ngõ đã bị một đám lưu manh vây quanh.

     “Làm phiền nhường đường một chút.” Sở Đàm căn bản không định dừng lại, nhàn nhạt nhắc nhở, “Tránh xa ta một chút, rất nguy hiểm.”

     Mấy tên du côn còn chưa hiểu, Sở Đàm vẫn thong thả tiến lên, cũng không tránh né bọn họ. Trong không trung có tiếng xé gió, mấy viên đá vụn từ sâu trong ngõ bay đến, chung quanh một trận kêu rên thảm thiết. Mấy tên du côn cong gối khuỵu xuống đất, đau đớn kịch liệt mà ôm chân chửi thề.

     Sở Đàm yên lặng đi qua, nhàn nhạt nói: “Không cần đa lễ.”

     “Vương gia, ta đồ tết đâu.”

     Tiến vào ngõ sâu, Tương Hạ ôm kiếm uể oải tựa bên cạnh xe ngựa, miệng ngậm một ngọn cỏ, buồn chán ném đi mấy viên sỏi.

     Sở Đàm khẽ thở dài : “Bản vương nghĩ, trong phủ căn bản không có người nào cùng ta ăn tết hết.”

     Phủ to như vậy, chỉ còn lại mình Sở Đàm lẻ loi.

     Tương Hạ nhìn xem vẻ sa sút của y mà đau lòng, vô cùng vô cùng muốn xoa đầu y.

     Hắn quả thật đưa tay ra xoa xoa, còn nhéo nhẹ lên má tiểu Vương gia.

     “Thuộc hạ không phải người sao, năm nào ta chẳng cùng ngài đón năm mới.”

     Sở Đàm gạt tay hắn ra, hai tai đỏ lên, mở miệng giáo huấn: “Ngươi phạm thượng.”

     “Thuộc hạ có tội, xin Vương gia trách phạt.” Tương Hạ cười cười, vén rèm xe lên, khom người định quỳ xuống cho y dẫm. Sở Đàm tiến lên một bước đỡ lấy cánh tay hắn.

     “Đừng tuân theo quy củ cổ quái này.” Sở Đàm nhíu mày giáo huấn, lại túm ống tay áo của hắn mà vo viên, “Mặc dày một chút. Mặc áo mỏng như này thì có tác dụng gì?”

     “…” Tương Hạ kinh ngạc nhìn Sở Đàm, bỗng nhịn không được bật cười. Trong lòng cao hứng, ban đêm hắn có thể uống thêm hai chén.

     Hắn vui sướng đỡ Sở Đàm lên xe ngựa. Nâng bàn tay mềm mại của y, hắn thầm ước có thể ngày nào cũng được một lần đỡ y như thế.

     Xe ngựa đi đến nửa đêm, dừng lại. Tương Hạ cho ngựa ăn no, xốc rèm lên lặng lẽ nhìn Sở Đàm đang tựa vào vách xe mà ngủ, mượn ánh trăng mong manh mà ngắm. Môi Sở Đàm khẽ nhếch, dịu ngoan mà yên lặng.

     Tương Hạ đưa tay vào, nhặt áo lông lên đắp cho Sở Đàm, lại nhẹ nhàng sờ sờ mặt y. Buông rèm xuống, hắn tựa vào bên ngoài xe ngựa.

     Hai người cách một lớp vách, lẳng lặng dựa vào nhau.

     Ông trời đổ tuyết, bờ vai trắng như hoa lê.

>> Xem mục lục

>> Xem mục lục

     Tuyết trắng lả tả, tường đỏ, ngói lạnh, mai vàng.

     Văn Hoa Điện bị bao phủ dưới một lớp tuyết mỏng. Ảnh vệ uể oải dựa vào góc mái hiên, vắt chân nằm ngửa, giữa ngón tay thảnh thơi kẹp lấy một nhành mai vừa bẻ trộm, phất qua phất lại theo tiết tấu chập chùng của mấy câu vè vọng lại từ trong điện.

     Đây lẽ ra là nơi không phận sự miễn vào, nhưng Tương Hạ thì khác. Hắn thích trèo vào từ đằng nào thì trèo.

     Ba canh giờ trôi qua, một đội thị vệ cung tiễn đoàn người trong điện ra ngoài. Tương Hạ nhàm chán ló đầu ra nhìn xuống, liếc mắt là thấy ngay thái tử dẫn đầu đoàn, mặc một thân kim bào vàng óng sáng loáng, nhìn mà chói muốn mù con mắt.

     Hắn luôn cảm thấy phẩm vị của hoàng tộc thật là quá tục, khiến người ta chẳng muốn liếc mắt nhìn lần hai.

     Đợi đưa tiễn Thái tử đi xong, từ cửa điện chậm rãi đi ra một vị tiểu công tử mặc áo bào màu xanh ngọc bích. Y lẳng lặng phóng ánh mắt ra xa, lướt qua những mái ngói đình đài mà không thấy bóng dáng quen thuộc, Sở Đàm liền nhíu mày, không cao hứng.

     Tương Hạ ngồi khuất sau mái đình cong cong, chống cằm lặng lẽ nhìn xuống, thấy vị tiểu công tử kia có chút lo lắng, liền nhịn không được nhếch môi cười.

     Nhìn y mặc một thân áo bào màu xanh ngọc bích dệt hoa văn lá trúc, tóc tai vấn cao ngay ngắn, gương mặt trong trẻo tựa như vừa tuyết mới tan đầu xuân, đôi mắt tròn long lanh như mèo Ba Tư cống phẩm… Thật đẹp mắt.

     Xem đi, chủ tử của Trấn Nam Vương phủ nhà ta, đâu tục tĩu như là hoàng gia này kia, bảo sao ảnh vệ của y thích chơi trội!

     Tương Hạ dùng khinh công nhảy lên rồi xoay người đáp đất, quỳ một gối xuống trước mặt Sở Đàm, thấp giọng nói : “Thuộc hạ cung nghênh Vương gia hồi phủ.”

     Vị công tử trẻ tuổi này chính là chủ nhân của Trấn Nam Vương phủ. Tiên Đế và Vương Phi sinh ra thế tử Sở Đàm năm nay vừa tròn mười sáu, đã sớm trở thành chủ nhân Trấn Nam Vương phủ. Y được học tập cùng những vương gia và hoàng tử khác trong Văn Hoa điện.

     Sở Đàm trông thấy Ảnh vệ của mình mới thở phào một hơi. Tương Hạ đứng dậy khoác lên người y một chiếc áo lông chồn, như có như không ghé vào bên tai y trêu chọc: “Điện hạ tan học rồi? Gấp hạc giấy suốt hai canh giờ, điện hạ vất vả quá.”

     Sở Đàm vừa thả lỏng cơ mặt lại tức thì nhăn nhó, cắn môi đỏ mặt. Y ném cho Tương Hạ hai con hạc giấy giấu trong ống áo, xoay người phất tay áo mà đi.

     “Hồi phủ.”

     “Vâng.”

     Tương Hạ thích nhất nhìn bộ dáng đỏ mặt khả ái của chủ tử, cho nên hắn thường trêu y. Khi tiên đế và vương phi vừa mất, liền không thấy Sở Đàm cười nữa, hắn dỗ bao năm mới khiến chủ tử cười trở lại. Tương Hạ nhìn hai con hạc giấy một chút, liếm môi cười cười, nhét vào trong vạt áo rồi vội đuổi theo.

     Sở Đàm nói: “Mấy bài Thái sư đại nhân dạy, bản vương đã sớm học rồi.” Dứt lời còn ngại không đủ, lại thêm một câu :”Hôm nay tập bắn cung trên lưng ngựa, thành tích của bản vương đứng đầu bảng.”

     “Cưỡi ngựa bắn cung? Vậy không phải do thuộc hạ dạy ngài sao?” Tương Hạ thấp giọng cười, “Hoàng gia dạy mà bọn họ còn có thể dốt như thế, là tại bọn họ quá kém rồi.”

     Sở Đàm nhíu mày trừng mắt liếc hắn một cái, thấp giọng cảnh cáo : “Mật thám trong cung ở khắp nơi, họa từ miệng mà ra. Đừng đi liên lụy bản vương.”

     Chỉ là, riêng với môn cưỡi ngựa bắn cung, Sở Đàm luôn không chịu thua kém ai. Tương Hạ nhìn không ra vì sao Sở Đàm cố chấp như vậy, chỉ cho là có lẽ chủ tử nhà mình thực sự muốn làm tướng quân.

     Sở Đàm chậm rãi đi trên hành lang, không ít cung nữ khom mình chào y, Sở Đàm luôn đáp lại theo phép tắc, nho nhã lễ độ, không chút nào tỏ vẻ mất kiên nhẫn.

     Thật ra hắn đã rất mệt mỏi, cổ mỏi chân cũng mỏi.

     Mỗi lần thấy Sở Đàm cẩn thận từng li từng tí trong cung, Tương Hạ luôn cảm thấy khó chịu, dù sao y vẫn chỉ là một đứa nhỏ. Khi mới mất đi phụ mẫu, y còn nhỏ như vậy, đã bị Thái hậu mang đến bên người gần như giam lỏng, sợ y nuôi tư tâm muốn đoạt vị.

     Tại cửa cung, xe ngựa đã chờ bên ngoài. Tương Hạ quỳ xuống bên chân Sở Đàm, cung kính cúi đầu, lấy thân mình làm bậc thang cho y bước để lên kiệu.

     Sở Đàm rũ mắt lẳng lặng nhìn Ảnh vệ bên chân. Hắn quỳ gối trên tuyết, quần áo đã ẩm ướt. Y bỗng nhiên nghĩ tới hắn đã mặc trang phục mỏng manh chờ mình ba canh giờ dưới trời đông giá rét.

     Hắn là đội trưởng đội Ảnh vệ của Trấn Nam Vương phủ. Hồi Sở Đàm còn nhỏ, có lần nhặt được hắn từ một góc đường mang về phủ. Từ đó, hai người chưa từng tách ra. Với Sở Đàm, hắn là hộ vệ, cũng là huynh trưởng duy nhất y có thể ỷ lại giữa thế gian nóng lạnh khó lường này.

     Tương Hạ nghiêng đầu nhẹ giọng nhắc nhở: “Vương gia, đi lên thôi. Theo phép tắc.”

     Sở Đàm thở dài, giẫm nhẹ lên lưng hắn, bước lên xe ngựa.

     Tương Hạ phủi y phục đứng lên, nhẹ nhàng bước lên xe, kéo dây cương ngựa. Chiếc xe vững vàng chạy đi. Được một đoạn, Tương Hạ quay đầu lại hỏi: “Vương gia, về thẳng phủ sao?”

     Nghe chung quanh náo nhiệt, hẳn đang là giờ họp chợ, Sở Đàm nhấc lên màn xe mỉm cười : “Chờ đã, chúng ta đi chợ ngao du, ân, mua đồ tết.”

     “Hạ nhân trong phủ sẽ mua mà…” Tương Hạ thuận miệng định từ chối, đường đường là một vương gia, ai lại đi vào nơi ngư long hỗn tạp như vậy. Nhưng hắn lơ đãng quay đầu, nhìn thấy nụ cười trên mặt Sở Đàm.

     Khiến Vương gia mỉm cười đâu có dễ dàng. Quả thực là ngàn vàng khó mua! Tương Hạ nhất thời nhìn y xuất thần, giật giây cương một cái : “Vâng.”

>> Xem mục lục