>> Xem mục lục

Bởi vì hắn bị thương, hai người ngụ lại mấy ngày ở một thôn gần đó.

Thôn xóm điều kiện đơn sơ, nhà tranh ánh sáng không tốt, giường tuy xem như rộng nhưng lại chỉ có một cái, thau tắm thì thủng, múc nước còn phải đi mấy nhà mới nhờ được cái giếng. Thức ăn cũng xoàng xinh không muốn nhìn.

Cũng may sau thôn là núi, thảo dược không thiếu, không làm chậm trễ việc trị thương của hắn.

Tuy rằng điều kiện ăn ở tệ hại, nhưng lại có thể cùng người nọ cùng ăn cùng ngủ, hắn cơ hồ thích thú không thể che giấu, thậm chí còn âm thầm vận khí để làm cho miệng vết thương ngấm thuốc chậm hơn. Đương nhiên, loại thủ đoạn hạ lưu thế này cũng chỉ dám len lén làm, nếu để người nọ phát hiện ra thì nhất định sẽ càng thêm chán ghét hắn.

Người kia vẫn hầu như không nói gì, chỉ nhìn hắn mỗi khi thay dược. Nhưng nhìn động tác khẽ khàng săn sóc của y, có vẻ như y đang thật sự lo lắng.

Hắn biết y chủ yếu áy náy vì được hắn đỡ chiêu giúp nên mới có thể đối xử dịu dàng với hắn như vậy. Nhưng khi nhìn y cúi đầu thay dược, vành tai ửng đỏ, ngón tay còn khẽ run mỗi khi giúp hắn lau máu dọc theo đường eo, đôi môi mím nhẹ…, hắn vẫn không nhịn được mà nghĩ tới đủ loại ý niệm hoang đường.

Đáng chết, rõ ràng dạo này đâu có xem mấy cuốn tiểu thuyết ba xu.

Cứ nghẹn như thế mấy ngày trời, hắn cuối cùng không nhịn được nữa. Một buổi tối hắn rốt cuộc nói ra nghi vấn trong lòng mình.

Ánh trăng đêm xuyên qua những lỗ rách trên mái nhà, điểm xuyết trên lưng người nọ. Hắn nằm trên giường, trầm mặc ngắm thật lâu. Thật ra người nọ vẫn đề phòng hắn. Tắm gội, thay đồ đều phải trốn đến một góc hắn nhìn không thấy. Tuy chịu cùng hắn chia sẻ cái giường, nhưng y luôn chỉnh tề nằm thẳng, hơn nữa còn xoay lưng về phía hắn, lùi đến một góc xa nhất có thể, cứ như thể hắn là rắn đốc vậy, đến gần sẽ bị cắn chết.

Nhìn bóng lưng cứng đờ của y lúc này, hắn bỗng nhiên không muốn làm bộ đã say giấc để y có thể an tâm ngủ như mọi khi. Hắn hít sâu một hơi, hỏi:

“Sở công tử, ngươi còn hận ta sao?”

Bóng lưng kia lập tức càng thêm cứng đờ, nhưng không thấy lên tiếng.

Hắn thở dài thườn thượt:

“Ta đoán ngươi hận ta phải không? Mấy ngày này, ngươi không chịu nói chuyện với ta, cũng không nguyện ý nhìn ta một cái, còn đề phòng ta như đề phòng cướp.”

Y vẫn không trả lời. Hắn tiếp tục nói:

“Nhưng ta bị thương, ngươi lại lo lắng như vậy. Vốn dĩ với tính tình của ngươi, sau một hồi tập kích như thế hẳn là sẽ quay lại tương trợ cho cả đoàn. Nhưng vì chăm sóc ta, ngươi lưu lại nơi này. Hơn nữa lúc thay dược cho ta, ngươi sẽ đỏ mặt, sẽ bồn chồn, ta liền nhịn không được mà nghĩ, cho dù khả năng chỉ là rất nhỏ, có thể nào ngươi thật ra cũng để ý đến ta? Trong lòng ngươi, ta có thể nào không giống như người khác chăng?”

Thân thể người nọ run lên, lại vẫn không đáp lời, cũng không phản bác.

Hắn không ngừng cố gắng:

“Sở Phong, trong lòng ngươi, Đường Lê Sơ tính là cái gì?”

“Ta không thông minh, lại hay ảo tưởng. Ngươi chỉ cần tốt với ta một chút, ta liền nhịn không được tự mình đa tình, đoán tới đoán lui đến mệt mỏi. Nếu ngươi hận ta thì hãy nói rõ ra, để ta chết tâm, từ nay sẽ không bao giờ tới làm phiền ngươi nữa.”

>> Xem mục lục

Có chút đau lòng :<

Cũng từng thầm mến người khác, tự hỏi rồi phỏng đoán hoài, rất mệt mỏi, rất đau tim, luôn muốn kết thúc nhanh nhanh, một là có tất cả, hai là chấp nhận mất hết để làm lại từ đầu.

Nhưng để có thể đi đến một bước đó, quả thực là phải rất rất thích đối phương rồi ấy, thích ko thể chịu nổi.

Advertisement

>> Xem mục lục

Vốn dĩ chỉ định đi chung hai ngày rồi kiếm cớ tách đoàn, nhưng không biết làm sao hắn lại có chút luyến tiếc, thế là hắn lại vãn cảnh trăng đêm phương nam thêm mấy bận.

Đường đi Tây Sơn nhàn nhã, không giống hành tẩu giang hồ mà càng giống như đang đi du sơn ngoạn thủy. Cho nên khi bất ngờ bị tập kích, cả đoàn đều không hề phòng bị gì trước.

Quân số hai bên ngang nhau, nhưng vì không có phòng bị, phía đoàn bên này ngay từ đầu đã rơi vào thế hạ phong.

Đối phương tung chiêu quỷ dị, ra tay tàn nhẫn, hắn không dám mất cảnh giác. Cùng người nọ dựa lưng vào nhau, hắn chuyên tâm đối phó với kẻ địch.

Sau một hồi giao chiến, trên người hắn không ngừng có thêm vết thương lớn nhỏ, thể lực nhanh chóng xói mòn. Hắn cũng dần dần nhìn ra manh mối. Chiêu thức của kẻ địch tuy hung tàn, nhưng không phải đánh vào những chỗ hiểm yếu, nhiều lần có thể đoạt mạng hắn nhưng kẻ địch lại không xuống tay, xem chừng không phải muốn đuổi tận giết tuyệt, mà chỉ muốn ngăn cản bọn họ đi tiếp.

Mọi người trong đoàn xem ra cũng đã nhận ra vấn đề. Bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau, hắn tung ra một khối đạn khói, miệng hô lên một tiếng “Rút”, sương trắng lập tức phủ đầy không gian. Hắn ôm eo người nọ, dùng sức đề khí, lăng ba vi bộ.

Chạy được vài trăm dặm, cảnh vật xung quanh hoang vu, xác nhận không còn ai đuổi theo, hắn mới thở phào một hơi. Để phân tán đối phương, mỗi người trong đoàn đi một hướng, lúc này chỉ còn mình hai người họ ở đây. Thả lỏng rồi mới phát hiện trên người vô cùng đau đớn, hắn thở hổn hển nhìn người nọ. Ngoài vài vết rách trên tay áo y không dính quá nhiều vết thương, hắn không khỏi cảm thấy có chút nhục. Tài dùng kiếm của hắn có thể kém người nọ một chút, nhưng lần này ngay cả ám khí cũng đã tung ra hết, ai ngờ hắn vẫn chật vật hơn người nọ rất nhiều.

Hai người tìm đến một cửa động, dừng lại xử lý vết thương. Hắn đang do dự xem có cần tránh vào một góc kín để cởi áo ra hay không thì thấy đôi mắt đã nhiều ngày chưa từng ngó hắn lúc này lại đang chăm chú nhìn hắn. Không chỉ nhìn, vẻ mặt y còn có nôn nóng, khiến hắn không khỏi ngây ngẩn.

Hắn vừa ngẩn ra, người nọ càng thêm nôn nóng, quát:

“Còn đứng đờ ra đó làm gì, để máu chảy ào ào như thế rất vui sao?”

Nhìn cánh tay phải bị thương của hắn một cái, y lại thêm vài phần lo lắng:

“Hay là bị thương quá nặng, không nâng được tay lên rồi?”

Không đợi hắn trả lời, người nọ liền cúi đầu cởi bỏ đai lưng rồi đến xiêm y của hắn. Người nọ cẩn thận nhẹ nhàng lau đi máu đen trên miệng vết thương, lại tỉ mẩn dò xét một phen, mở ra lòng bàn tay thấp giọng nói:

“Dược.”

Hắn lại ngơ ngác lắc đầu. Người nọ vừa lấy ra một bình nhỏ màu xanh dắt ở bên hông, vừa tức giận mắng:

“Biết chế dược gửi cho ta mà không biết chế cho chính mình một chút mang theo sao?”

Dược này là loại cầm máu tốt nhất do chính tay Đường Tam công tử điều chế. Đường Tam công tử lúc ấy chỉ nghĩ giang hồ hiểm ác, có lẽ người nọ ngày nào đó sẽ cần, không ngờ cuối cùng lại dùng tới trên người mình.

Hắn không chớp mắt nhìn người nọ rắc thuốc, băng bó cho mình. Thật ra trước kia khi hai người kết bạn cùng hành tẩu giang hồ, cũng thường băng bó vết thương cho nhau. Nhưng đã nhiều tháng trời bị y lạnh nhạt như thế, lúc này lại có được loại đãi ngộ này, hắn thật sự có chút thụ sủng nhược kinh.

Có lẽ vui sướng trong mắt hắn thật sự quá lộ liễu, người nọ có chút mất tự nhiên quay mặt đi, ném khăn vải lên bờ ngực trần trụi của hắn:

“Vết thương trên đùi chắc là có thể tự mình xử lý chứ!”

Khăn vải không may quệt vào miệng vết thương, hắn bất giác hừ hừ hai tiếng. Người nọ lập tức bồn chồn quay lại, cẩn thận cởi quần tra thuốc cho hắn, trong miệng còn nhịn không được nói mãi:

“Đối phương chiêu thức quỷ quyệt, lai lịch không rõ, nên cẩn thận, không thể chỉ dùng lực mà còn phải dùng trí. Bọn chúng đã cố tính tấn công về phía ta, ngươi còn xông lên chắn làm gì? Tự mình tìm ngược sao?”

Dược chấm vào miệng vết thương thượng lại có chút xót. Hắn giật giật khóe miệng, không phải bởi vì đau, mà là vì vui sướng.

>> Xem mục lục

>> Xem mục lục

Phương nam non xanh nước biếc, lại thêm mưa bụi cuối xuân, phong cảnh kiều diễm vô cùng. Nhưng hai ngày này lại trôi qua trong nỗi thấp thỏm của hắn.

Có lẽ trong cảm nhận của người nọ, y đã trở thành kẻ xấu xa bẩn thỉu nhất. Lúc tắm gội ngủ nghỉ y đều cẩn thận phòng bị, không nói chuyện với hắn, cũng né tránh ánh mắt hắn. Nhưng muốn nói người nọ hận hắn ghét hắn, thì dường như lại không phải. Với tính tình của y, nếu thật sự chán ghét một ai đó, chắc chắn y sẽ đoạn tuyệt đến cùng, né càng xa càng tốt, hiển nhiên sẽ không chịu cùng phòng, thậm chí kể cả là đi cùng một lối.

Không đuổi hắn đi, nhưng lại không nói chuyện với hắn, rốt cuộc là đang nghĩ gì? Hắn vừa mân mê ngân châm, vừa trộm liếc nhìn y, thật sự là không hiểu nổi.

Trong nhóm đồng hành có người tán thưởng:

“Nước trà đồ ăn đều phải dùng ngân châm thử độc, Đường Tam công tử quả nhiên rất cẩn thận.”

Hắn rút ra ngân châm từ đĩa đồ ăn, cười chắp tay:

“Để Lý huynh chê cười rồi, chẳng qua chỉ là do thói quen.”

Thật ra người Đường Môn có thể chất đặc thù, căn bản không sợ độc dược, không cần dùng ngân châm thử độc. Nhưng sau sự cố xuân dược lần trước, trong lòng cả hai đều có khúc mắc, chuyến này hắn dứt khoát thử độc mọi thứ trước mặt mọi người để y yên tâm.

“Ta chưa từng hoài nghi ngươi hạ xuân dược trong đồ ăn.”

Sau đó, y lại cúi đầu bước nhanh về phía trước.

Đây là lần đầu tiên người nọ chủ động nói chuyện với hắn trong hai ngày qua. Dù sau đó y vẫn không hề nhìn hắn, cũng không nói thêm câu nào, hắn vẫn nhịn không được có chút lâng lâng, vì thế đêm nay lúc đẩy cửa đi ra, giọng hắn cũng thêm mấy phần nhẹ nhàng:

“Đêm nay ánh trăng đẹp hơn đêm qua, ta đi ra ngoài dạo một chút, Sở công tử cứ tự nhiên.”

>> Xem mục lục

Ngắm trăng tới ngắm trăng lui, mắc mệt hai bố này =))

>> Xem mục lục

Hắn chọn đi về phía Nam là bởi vì người nọ từng nhắc tới một trấn nhỏ phương Nam có cảnh sắc rất đẹp vào mùa này, ánh mặt trời dịu êm, cỏ lau mọc ngang đầu.

Không ngờ lại gặp cố nhân.

Người nọ một thân bạch y, cưỡi ngựa tới đầu cầu rồi lặng yên ngắm nhìn cảnh vật chung quanh. Cả người y toát lên khí chất của kẻ luyện võ, đẹp như một bức họa.

Đáng tiếc khi y và hắn bốn mắt nhìn nhau, không khí chẳng còn tốt đẹp như vậy.

Đến lúc này hắn đã thành quen với việc gặp phải sự tình như trong tiểu thuyết nhưng lại chẳng thể có được kết cục như trong tiểu thuyết. Vậy nên, hắn chỉ cố gắng nặn ra một nụ cười, chắp tay nói:

“Sở công tử, thật tình cờ.”

“Đường Tam công tử, thật tình cờ.”

Lời này nói vậy mà không phải chỉ để cho mình y nghe, bởi vì… phía sau lưng y đột nhiên tách ra năm sáu người nữa tựa như ảo thuật, ai cũng vác đao cầm kiếm, đều là người giang hồ…

“Chúng tôi đang tập hợp một hội để cùng đi đến đại hội võ lâm Tây Sơn, tới sớm không bằng tới đúng lúc, Đường công tử, cùng đi nhé?”, một người tiến lên nhiệt tình tiếp đón.

Hắn nhìn người nọ. Y vẫn cứ xoay mặt đi nơi khác, chỉ chừa cho hắn một sườn mặt thật đẹp. Thôi, hà tất phải tự mình tìm ngược. Hắn lưu luyến nhìn thoáng qua thân ảnh đĩnh bạt nọ, chắp tay nói với vị đại hiệp trước mặt:

“Thật sự rất ngại, ta……”

Lúc này lại có người quen tiến lên khoác vai hắn:

“Nghe nói Đường huynh đã lâu không hành tẩu giang hồ. Lần này cũng nên tranh thủ mở rộng tầm mắt chứ. Nếu ngươi không có chuyện gì gấp gáp thì tới cùng chúng ta đi.”

“Chỉ là…”

“Đi thôi đi thôi.”

Không cho phép cãi lại, vị này gần như là vừa kéo vừa đẩy hắn. Hắn sờ sờ cái mũi, aizz, thế mới ngại gặp phải người quen, chỉ cần không từ chối đủ dứt khoát, bọn họ thể nào cũng làm như không thấy.

Hắn nhìn người nọ phóng ngựa đi phía trước đoàn, nghĩ thầm: Thôi, qua hai hôm nữa lại tìm cái cớ mà tách đoàn là được. Chỉ cần hai hôm nữa thôi… Hẳn là không sao chứ?

Đến buổi tối hắn mới phát hiện là vô cùng có sao…

Người nọ vẫn không nhìn hắn, giọng điệu nhàn nhạt bình thản, nghe không ra hỉ nộ. Nhưng hắn lại cảm thấy trong lòng ngo ngoe một tia hy vọng…

Vào phòng khách, hai người không nói chuyện. Y thu thập sửa sang lại, xem như hắn là người tàng hình.

Nói vậy cũng không chính xác, người nọ thực tế là đang tránh né hắn. Kể cả khi đi từ trước giường đến chỗ bàn trà rót chén nước, y cũng phải đi vòng một đoạn cách xa chỗ hắn nhất có thể mà đi. Thay quần áo cũng phải chui vào giường kéo màn che kín mít, thậm chí còn không yên tâm mà dùng góc chăn chặn lại màn che để khỏi có khe hở.

Cho nên khi tiểu nhị đem thau nước tắm vào, hắn tự giác khụ một tiếng:

“Đêm nay ánh trăng đẹp quá, ta ra ngoài dạo một chút, Sở công tử cứ tự nhiên.”

Mùng một ánh trăng thực sự ảm đạm, cảnh sắc tiêu điều, chẳng biết đẹp chỗ nào. Hắn ở bên ngoài nhàn tản thật lâu mới quay về, vừa đẩy cửa liền thấy người nọ từ bên bàn đứng phắt dậy, cúi đầu đi nhanh qua bên người hắn, bỏ lại một câu:

“Thau tắm đã đổi nước. Ta cũng đi dạo ngắm trăng đây.”

>> Xem mục lục

>> Xem mục lục

Mũi kiếm chĩa thẳng vào tim hắn. Hắn nhìn lồng ngực người nọ vì phẫn nộ mà kịch liệt phập phồng. Cách đó không xa là quang cảnh náo nhiệt của tiệc cưới, tân lang tân nương mỉm cười nhìn nhau, tay nắm tay, còn hắn bên này bị người mình thích chĩa kiếm vào tim, chất vấn “Ngươi vì sao muốn làm nhục ta?”

Hắn đột nhiên không còn sợ hãi. Trước kia, hắn cẩn thận che giấu đủ loại thói quen, thậm chí che giấu cả phương pháp dùng binh khí của mình, sợ người nọ phát hiện hắn là Đường Môn Tam công tử. Sau khi phát sinh sự kiện kia, hắn lại sợ y chán ghét mình, luôn nơm nớp quan sát nhất cử nhất động của y. Từ khi tách ra, hắn lại sợ không cẩn thận sẽ bỏ lỡ cơ hội cùng y tái ngộ, nên vẫn luôn để ý động tĩnh trên giang hồ.

“Ta che giấu thân phận, là bởi vì ngươi xưa nay chán ghét thủ đoạn đánh lén sau lưng. Đường Môn vừa mạnh dùng độc lại chuyên ám khí, ta sợ ngươi biết được sẽ xem thường ta.”

“Ngươi trúng xuân dược mà ta lại không, cũng không phải bởi vì ta biết trước có kẻ hạ dược, mà là vì người của Đường Môn từ nhỏ đã lớn lên giữa đủ loại dược vật, tạo nên thể chất đặc thù, ta vì thế mà miễn nhiễm với thứ xuân dược đó. Đường môn chúng ta nghiên cứu những loại độc dược phục vụ tác chiến, chứ không tìm hiểu về những loại dược có tính chất thôi tình. Ta căn bản không biết ngươi trúng xuân dược.”

“Sở huynh, ngươi vẫn luôn đều nhìn lầm người. Đường Lê Sơ ta là kẻ tiểu nhân đê tiện, vô sỉ, hạ lưu. Lần đó… ngươi hãy xem như bị chó cắn một miếng đi. Muốn chém muốn giết tùy ngươi, ta sẽ không phản kháng.”

Khi người kia “keng” một tiếng ném kiếm rồi phất tay áo bỏ đi, hắn mới rõ ràng cảm thấy đau đớn quặn thắt trong lồng ngực. Loại cảm xúc này, có phải gọi là tự làm tự chịu hay không?

Sau hỷ sự hôm đó, có nửa năm trời hắn không tái xuất giang hồ. Ban ngày nhốt mình ở trong viện, chạng vạng liền mang ít tiền lẻ lảo đảo lắc lư ra cửa, nhìn xem cửa tiệm bên đường có ra thêm cuốn tiểu thuyết ba xu nào hay không. Gần đây khuôn mẫu đang thịnh hành là hoan hỉ oan gia, yêu hận triền miên, thông thường sẽ bắt đầu câu chuyện bằng một tình tiết vừa hương diễm vừa cũ rích là lên nhầm giường, sau đó trải qua một quá trình rối rắm hiểu lầm, cuối cùng kết cục viên mãn hạnh phúc. Chậc chậc, gần đây phẩm vị quần chúng quả là càng ngày càng hạ lưu. Hắn vẫn như trước, mê mẩn đọc một lèo hết sạch.

Hắn cảm thấy chính mình đang tự sa đoạ, người nhà lại tưởng hắn đang “ăn không ngồi rồi”. Một ngày nọ, đại ca cuối cùng không thể nhịn được nữa mà xách cổ áo hắn lên, ném cả người lẫn tay nải ra ngoài đường:

“Ngươi cũng nên hành tẩu giang hồ chút đi, cả ngày buồn bực ở nhà, cái gì cũng không làm, ra thể thống gì nữa?!!!”

Hắn bất mãn cãi lại:

“Ta đâu phải cái gì cũng không làm, mấy tháng nay ta vẫn luôn luyện dược mà.”

“Ngươi thật không biết xấu hổ, nhìn xem ngươi luyện toàn là thứ dược gì vậy, nói ra còn không phải là làm mất hết mặt mũi Đường Môn sao!”

“Đường Môn chúng ta đâu phải tà ma ngoại đạo, chẳng lẽ mỗi ngày đều phải chế ra những loại độc dược nham hiểm hạ lưu đó mới có thể tự hào sao?”

Mặt đại ca hắn vặn vẹo cả lên:

“Nhưng ngươi tốt xấu cũng đừng luyện giải dược chứ! Ra ngoài làm gì thì làm đi, đừng có ở nhà lãng phí dược liệu của ta nữa!”

Đường Môn Tam công tử cất trữ đầy sân những loại thảo dược quý hiếm, nhưng luyện ra toàn là giải dược. Hơn nữa giải cái độc dược gì không giải, lại đi giải thứ xuân dược tuy hạ lưu nhưng lại không thể tổn hại đến tính mạng ai. Khi hắn cẩn thận đóng gói giải dược rồi phái người gửi tới cho người nọ, còn không quên dặn hạ nhân phải chuyển lời đầy đủ:

“Giang hồ hiểm ác, phòng vệ không thừa. Sở công tử dù có chán ghét Đường công tử, cũng xin đừng tùy ý vứt bỏ thứ này, nhỡ để kẻ xấu nhặt được lại nghiên cứu chế tạo ra loại độc dược mới mạnh hơn, ngay cả loại này cũng không giải được thì lại thành ra làm hại giang hồ cũng nên.”

Nhưng hiểu thì cũng làm được gì đâu? Hắn sờ sờ mũi, nhặt lên tay nải bị đại ca quẳng ra ngoài, bỏ nhà ra đi.

>> Xem mục lục

>> Xem mục lục

Lại lần nữa gặp mặt là ở cửa nhà hắn. Hôm ấy là ngày hỉ của đại ca hắn. Hắn đứng ở cửa tiếp đón khách khứa, người nọ nhìn thấy hắn còn có chút kinh ngạc, ngay sau đó liền tự nhiên chắp tay:

“Thì ra Đường huynh là Đường Môn Tam công tử, thất kính rồi.”

Tuy rằng để tiện hành tẩu nên đa phần người trong giang hồ thường sửa tên đổi họ, nhưng khi thân phận thực sự mà hắn vẫn luôn cẩn thận che dấu trước mặt người nọ bỗng chốc bị vạch trần, hắn vẫn có chút bất an. Thấy y mỉm cười, hắn mới yên lòng, ôm quyền nói:

“Xin mời Sở huynh vào nhà. Chúng ta vừa ăn mừng vừa ôn chuyện.”

Một canh giờ sau.

Đón xong hết khách khứa vào nhà, hắn thở phào một hơi, chọn một lối đi yên tĩnh để quay trở lại hậu viện, tính toán tắm gội một phen, đổi bộ đồ khác thoải mái thanh tân rồi vào dự tiệc.

Đang đi nửa đường thì đột nhiên từ đâu có thanh kiếm lao tới, hiểm ác đánh úp rồi kìa hắn. Hắn phản ứng cực nhanh đưa tay nắm chuôi kiếm bên hông, nhưng kiếm chưa ra khỏi vỏ thì hắn đã thấy rõ đối phương, bất giác không thể rút kiếm ra được, chỉ hơi lắc mình né tránh. Hắn ngơ ngác hỏi:

“Sở huynh?”

Người nọ không lên tiếng, vừa tiếp đất lại một kiếm đâm tới, hắn thầm kêu không ổn. Người nọ luôn luôn giữ gìn hình tượng, ngay cả lúc tức giận cũng vẫn kiềm chế bộc lộ ra ngoài, nhưng lúc này y đã nhíu mày mím môi, không buồn che giá vẻ tức giận.

Rõ ràng một canh giờ trước còn mỉm cười chắp tay với hắn, sao bây giờ đã muốn giết hắn?

May mà y xuống tay tương đối có chừng mực, mỗi chiêu đều tránh đi những chỗ hiểm của hắn, cũng để hắn có đủ khoảng trống để đặt câu hỏi:

“Sở huynh sao lại đối xử với ta như thế?”

Người kia lại đâm tới một kiếm, thanh âm lạnh lẽo:

“Ngươi là Đường Môn Tam công tử.”

Hắn càng thêm khó hiểu:

“Đúng vậy.” Hắn không phải đã nói từ một canh giờ trước sao?

Giọng người nọ càng thêm lạnh lẽo:

“Ta lại mất một canh giờ mới ngẫm ra được.”

“Cái gì?”

“Lần đó ta trúng xuân dược còn ngươi lại không, nhưng không phải là vì dược không hạ trong đồ ăn thức uống.”

Lại một kiếm.

“Đường Môn tinh thông dùng dược như vậy, sao có thể không phát hiện ra có kẻ hạ xuân dược? Ta không muốn coi ngươi như hạng tiểu nhân cố ý hạ dược, nhưng ít ra ngươi biết có người ngấm ngầm hạ độc ta mà lại không ngăn cản, chỉ trơ mắt nhìn ta ăn vào.”

“Phải rồi, ngươi giấu giếm thân phận Đường Môn với ta hẳn cũng là vì chuyện này đúng không?”

Lại một kiếm.

“Ngày ấy ta còn nói sẽ không để ý, ngươi mới thay ta giải trừ dược tính. Hiện tại xem ra, ngươi căn bản là cố ý hãm hại ta.”

Người kia ra chiêu càng lúc càng nhanh, cuối cùng “keng” một tiếng hất bay kiếm của hắn:

“Đường Lê Sơ, ta vẫn luôn coi ngươi là huynh đệ tốt, giữa chúng ta xưa nay không thù không oán, vì sao ngươi phải dùng thủ đoạn bỉ ổi hạ lưu như thế để làm nhục ta?”

>> Xem mục lục

>> Xem mục lục

Đảo mắt đã đến lúc chia ly.

Duyên đến rồi đi, có hợp có ly, chuyện chia ly là không có gì là đối với người trên giang hồ. Không có lời thoại ủy mị kinh điển “Núi chưa dịch chuyển, sông còn chảy trôi, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại”, đôi bên thường chỉ nhìn nhau mỉm cười, chắp tay vái chào, sau đó xoay người đường ai nấy đi.

Hành tẩu giang hồ bao năm nay, loại chuyện này đã sớm thành quen, hắn chưa từng có quá nhiều thương cảm. Nhưng chỉ khi tạm biệt người nọ, hắn không thể nào nhẹ nhàng từ biệt như thói quen trước nay.

Người nọ lại thật sự tự nhiên quay ngựa đi, cười nhẹ chắp tay:

“Đường huynh bảo trọng!”

Sau đó y liền xoay người giơ roi quất ngựa, tuyệt trần mà đi, thật sự là lỗi lạc tiêu sái, một chút lưu luyến cũng không có. Hắn ngơ ngẩn nhìn tro bụi mù mịt tung lên, qua thật lâu sau mới khẽ cắn môi, chậm rãi đi theo hướng ngược lại.

Trên đường về khách điếm, khi đi qua tiệm sách vỉa hè đầu hẻm kia, hắn quả nhiên không buồn lấy ra ba xu mua cái loại tiểu thuyết hạ lưu nhảm nhí này nữa. Chỉ là khi trở lại trong phòng, hắn vẫn nhịn không được móc ra quyển truyện đã cất cẩn thận dưới ga giường, lại tỉ mẩn đọc lại một lần.

Đáng giận chính hắn sẽ không có cơ hội thứ hai để ăn thịt lần nữa. Trong lòng hắn thầm chém giết trên biến thái hạ dược kia một nghìn lần.

>> Xem mục lục

>> Xem mục lục

Dù như thế, khi ngồi xuống bên người nọ, ngắm nhìn khuôn mặt an tĩnh say ngủ dưới ánh lửa hồng bập bùng của y, nghe tiếng côn trùng ran ran trong rừng, hắn vẫn cảm thấy hết thảy đều đẹp như mơ.

Cảm giác tốt đẹp này đến sáng hôm sau khi người kia mở mắt tỉnh dậy liền đột nhiên tan biến sạch sẽ.

Hắn đương nhiên không trông cậy vào cái tình tiết kinh điển miêu tả trong mớ tiểu thuyết ba xu kia, khi cô nương tỉnh dậy liền dùng ánh mắt tình ý lại xấu hổ nhìn đối phương, còn túm góc áo hắn mà thấp giọng nói:

“Thiếp thân đã đã phó thác cho quan nhân, xin quan nhân nhớ tới ân tình đêm qua, để chim liền cánh cây liền cành, bạch đầu giai lão.”

Nhưng hắn cũng không ngờ người kia sẽ thản nhiên đến mức dứt khoát như vậy, phủi phủi xiêm y rồi có nề có nếp nhắc lại y nguyên lời hắn nói lúc trước:

“Ta biết Đường huynh làm như vậy chỉ là để giúp ta giải trừ dược hiệu, chuyện này xin Đường huynh đừng quá để ý. Thủ đoạn vô sỉ của tên tiểu nhân kia thật sự khó đề phòng. Kẻ đáng xấu hổ chính là hắn ta mà thôi.”

Lòng hắn tức thì lạnh như nước hồ. Hắn vốn tưởng rằng kết cục tồi tệ nhất chính là người nọ rút kiếm ra, xem hắn như kẻ tiểu nhân hạ lưu mà khinh thường chán ghét. Ai ngờ đi lại thản nhiên xem như chưa có gì xảy ra.

Nào ngờ người nọ thật sự không hề giữ lại khúc mắc gì trong lòng, còn không hề e dè mà thay quần áo trước mặt hắn. Gặp phải tình huống khách điếm hết phòng, y vẫn thản nhiên cùng hắn chung giường, còn ngủ ngon lành.

Thì ra trong mắt y, hắn thật sự chỉ là huynh đệ, không hề có gì đặc biệt.

>> Xem mục lục

>> Xem mục lục

Phiêu bạt giang hồ, sao có thể không có hỉ nộ ái ố?

Cũng giống như trong những tiểu thuyết hạ lưu bán ba xu một quyển ngoài vỉa hè – hắn thích người nọ, người nọ trúng xuân dược.

Người nọ tựa như miêu tả trong tiểu thuyết, mặt mũi phiếm hồng, đôi mắt ngập đầy ý xuân, nhưng khác với trong tiểu thuyết, y lại không tự xé áo mình, không nhào vào lòng hắn mà rên khóc:

“Nóng quá, quan nhân, ta nóng quá…”

Tất nhiên rồi. Người hắn thích không phải một cô nương nũng nịu yếu đuối như trong tiểu thuyết, mà là nam nhi bảy thước, khí phách hiên ngang, hơn nữa còn là kẻ luyện võ. Dù rơi vào tình cảnh này, y vẫn cố gắng giữ lại chút thanh tỉnh.

Đâu chỉ là thanh tỉnh, phải nói là hoàn toàn tỉnh táo. Người nọ mặt đỏ bừng vẫn phải kiên cường tự mình ổn định hơi thở. Y nói:

“Gần đây những kẻ có thù oán với ta cũng chỉ có phái Thiết Ưng, phái Thương Đồng và Bách Hoa Lâu. Xưa nay dù cách hành sự của Thiết Ưng chẳng có gì quang minh lỗi lạc, bọn họ cũng thích tập kích bất ngờ nhưng lại hiếm khi hạ dược. Thương Đồng thì quá mức nghiêm minh chính trực, sẽ không đâm sau lưng. Xem ra kẻ dùng tới thủ đoạn hạ lưu thế này chỉ có thể là Bách Hoa Lâu, nơi đó có đủ hạng người hỗn tạp. Ta và Đường huynh cùng dùng bữa trưa, trà và điểm tâm đều ăn giống nhau, xem ra bọn hắn không phải bỏ xuân dược vào đồ ăn, rất có khả năng là…”

Hắn đau đầu cắt lời y:

“Sở huynh, thay vì bàn chuyện này, không phải trước tiên nên nghĩ cách làm thế nào giải trừ dược tính sao?”

Người nọ lại gắng sức hít thở mấy lần, gật đầu:

“Cũng đúng. Chỉ cần tới huyện thành, nhất định sẽ có y quán. Nếu thuốc ở đó vô dụng thì ta tìm kỹ viện nào đó cũng không phải không thể. Chỉ là bây giờ…”

Đánh giá một chút bốn phía chung quanh, cúi đầu nhìn hạ thân của mình, y cười khổ:

“Hiện giờ tình trạng thế này cũng không tiện cưỡi ngựa.”

Giống như trong những quyển tiểu thuyết hạ lưu ba xu kia miêu tả, hiện tại bọn họ ở nơi đồng không mông quạnh, phía trước không thôn phía sau không làng, núi rừng hoang dã, huyện thành gần nhất cũng phải cưỡi ngựa nửa canh giờ may ra mới tới. Dược tính đã phát tác, chịu đựng nửa canh giờ là không khả thi, lại còn là trên ngựa xóc nảy. Trong vòng mấy dặm xung quanh, ngoài hắn ra thì sinh vật sống duy nhất chỉ có sóc trên cây và hai con ngựa buộc bên dòng suối. Nếu không có đam mê đặc thù gì, xem chừng y chỉ có một lựa chọn duy nhất. Hắn không biết làm sao để áp chế tiếng tim đập thình thịch của mình, chỉ ra vẻ bình tĩnh hỏi:

“Sở huynh định thế nào?”

Người kia ngước mắt lên nhìn hắn, mặt mày đã thêm mấy phần xuân sắc khó nhịn, đôi mắt đen ướt át mông lung, ngay cả giọng nói xưa nay trong sáng cũng đột nhiên ướt át ê ẩm như mưa dầm tháng năm:

“Có thể làm phiền Đường huynh…”

Môi có chút khô, hắn vươn đầu lưỡi liếm một chút, hỏi:

“Cái gì?”

“Tránh ra ngoài một chút.”

Tim bỗng nhiên không thấy thình thịch đập vang nữa. Hắn “ừm” một tiếng, lưu loát xoay lưng, máy móc cất bước ra ngoài, lại thả người nhảy hai ba cái tới sâu trong núi.

Quả nhiên tiểu thuyết ba xu gì đó đều không đáng tin cậy, người nọ sao có thể mềm mại ngả vào lòng hắn mà nói những lời kinh điển như “Nếu là Đường huynh… Ta nguyện ý, ta chỉ cần Đường huynh…” Nhưng người nọ đã ở gần trong gang tấc như vậy, còn ngước mắt lên nhìn hắn – hắn liền sao có thể nhịn xuống những kỳ vọng lung tung rối rắm đã rục rịch nảy mầm từ lâu trong lòng mình.

Hắn thích người nọ như vậy, đương nhiên không muốn y trúng xuân dược, chịu loại dày vò thế này. Nhưng khi tình huống này đã xảy ra, cô nam quả nam lại ở giữa nơi hoang vu vắng vẻ, thiên thời địa lợi đều đủ cả như thế, vậy mà một chút phúc lợi hắn cũng không vớt được, không khỏi cảm thấy thực khổ bức.

Chậc, đều tại loại tiểu thuyết hạ lưu ba xu này làm hại. Về sau hắn sẽ không bao giờ phí tiền mua thứ văn thư chất lượng thấp này nữa.

Hắn cố gắng đánh làm bản thân phân tâm bằng cách nghĩ theo hướng chính trực. Người nọ không biết thế nào rồi, xem bộ dáng vừa rồi thì xuân dược này có lẽ rất mạnh, không biết một mình có thể xử lý nổi không. Người nọ tuy rằng võ công thượng thừa, nhưng dù sao lúc này thần chí cũng không thể nào tỉnh táo, không biết liệu có bị dã thú tập kích hay không, liệu có còn sức mà tự vệ không?

Hắn thật sự lo lắng cho y, tuyệt đối không hề có ý định nhìn lén, cũng không phải cố ý muốn nuốt lời. Tự niệm như vậy trong lòng mười lần, hắn thở hắt ra một hơi mới nhẹ nhàng quay lại chỗ y.

>> Xem mục lục