Xem mục lục

     Nghiêm Hành nói vậy nhưng cũng chẳng trở về sớm. 4 ngày sau đó hắn vẫn chỉ có thể tranh thủ gọi điện về trước khi Lộc Miên đi ngủ.

     Rốt cục xử lý xong công chuyện, Nghiêm Hành mới hộc tốc trở về. Hắn không nói cho Lộc Miên biết trước mình sẽ về hôm nay, mà chỉ lặng lẽ tới trường đón cậu.

     Đứng bên cạnh xe của mình, hắn nhìn từng tốp học sinh cấp ba tan học. Mãi mới thấy Lộc Miên khoan thai đi ra khỏi lớp cùng vài bạn học.

     “Lộc Miên, đó có phải cha nuôi cậu không thế?”

Lộc Miên nhìn sang hướng bạn mình chỉ, sau đó…

     Còn chưa kịp chào bạn, cậu đã chạy vụt đến chỗ Nghiêm Hành, “Cha nuôi!”

Nhìn Lộc Miên chạy về phía mình, Nghiêm Hành dang hay tay ra. Lộc Miên hưng phấn như là một con cún đã lâu không được gặp chủ nhân, nhào vào lòng Nghiêm Hành, khiến hắn lảo đảo một cái.

     Lộc Miên vừa ngẩng đầu đã được cha nuôi nhấc bổng lên khỏi mặt đất, “Cha nuôi sao lại tới đây.”

Lộc Miên giống như vừa lao vào tim hắn. Tách ra mấy ngày, kẻ chưa từng biết nhớ nhung là gì như Nghiêm Hành lại lần đầu tiên trong đời có cảm giác muốn cất Lộc Miên vào trong túi, đi đâu cũng mang theo, “Cha nuôi về sớm nên tới đón.”

     Hai người bạn vừa nãy của cậu tiến lên chào hỏi. Lộc Miên nhớ ra có bạn bè ở đây liền muốn xuống. Nghiêm Hành lúc này mới buông cậu ra.

     Lúc lên xe, Nghiêm Hành ôm Lộc Miên vào lòng, thủ thỉ bên tai, “Có nhớ cha nuôi không?”

Khoảng cách quá gần, Lộc Miên cảm thấy lỗ tai nhồn nhột một chút, nhịn không được ngửa ra sau, tựa lên chỗ ngồi. Nghiêm Hành không thấy Lộc Miên trả lời, cũng dán sát theo, cụng trán với cậu, che hết tầm nhìn của Lộc Miên rồi lại hỏi một lần, “Vẫn chưa trả lời cha nuôi?”

     Lộc Miên ngước mắt nhìn Nghiêm Hành, “Có nhớ.” Nói đoạn cậu ôm cổ hắn.

Hai người cách nhau quá gần, Nghiêm Hành cảm thấy bờ môi Lộc Miên như đang hấp dẫn hắn vậy. Mấy lần hắn nghĩ từ từ tiến đến cái con mẹ nó, trước tiên cứ chiếm lấy Lộc Miên đã rồi nói tiếp. Chính hắn cũng không ngờ mình còn có thể nhịn đến nước này… quả thực là nghẹn sắp chết rồi! Hắn nói, “Chỉ nói nhớ cha nuôi, không chứng minh sao?”

     Chứng minh? Lộc Miên cảm thấy mình nghe hiểu được ý của cha nuôi. Hai người lúc này đã kề sát như vậy, làm sao để thân mật hơn? Lộc Miên ma xui quỷ khiến hôn một cái ngoài miệng hắn. Nghiêm Hành cũng không ngờ Lộc Miên sẽ trực tiếp hôn mình, trong lòng mừng rỡ như điên. Cậu chỉ mới chạm nhẹ một cái đã rời đi, Nghiêm Hành sao có thể cứ như vậy bỏ qua? Hắn bế Lộc Miên ngồi lên đùi mình, cùng cậu đối diện nhau.

     “Qua loa vậy thôi sao?” Nghiêm Hành làm bộ không hài lòng. Lộc Miên chống tay lên đùi hắn, nhích lại gần hơn, “Qua loa đâu mà qua loa?”

Nói đoạn cậu lại kề môi lên môi hắn, nhưng không biết phải làm thế nào mới tính là không qua loa nên cậu không nhúc nhích nữa. Nghiêm Hành nhìn cậu, cậu cũng nhìn hắn.

     Lộc Miên cảm thấy có lẽ vậy là đủ lâu rồi, đang chuẩn bị đứng dậy thì Nghiêm Hành đột nhiên đè gáy cậu lại. Lộc Miên mở to mắt nhìn, còn chưa biết hắn định làm gì thì đã cảm giác được đầu lưỡi hắn vươn ra liếm lên môi mình. Lộc Miên không biết nên cử động hay không, nhưng Nghiêm Hành làm môi cậu nhột quá, cậu nhịn không được liếm môi một cái.

     Đầu lưỡi chạm vào nhau, Nghiêm Hành đột nhiên bất động, chỉ hé miệng chờ đợi. Lộc Miên ngồi dịch lên một chút, càng kề sát vào cha nuôi, còn giả bộ cắn môi hắn. Nghiêm Hành cười khẽ một tiếng, mặc cho Lộc Miên đá lưỡi lung tung trong miệng mình. Lộc Miên cảm thấy như lại bị cha nuôi chế giễu liền muốn trả đũa, câu lấy đầu lưỡi hắn rồi cắn. Nghiêm Hành cũng không tránh, chỉ ôm cậu càng chặt hơn.

     Lộc Miên không có kinh nghiệm hôn môi, căn bản chẳng hề có kỹ xảo gì đáng nói. Nhưng Nghiêm Hành bị cậu hôn tới mức cứng ngắc. Nếu không phải đang ở trên xe, hắn thật sự không biết mình có thể nhịn tiếp nổi hay không.

     Lộc Miên mỏi miệng rồi, cũng không biết dùng mũi lấy hơi mà hô hấp, bắt đầu thở hổn hển, nước bọt cũng ứa ra. Lộc Miên buông cha nuôi ra, nhìn môi hắn bị mình gặm cho đầy nước bọt và dấu răng.

     Nghiêm Hành đưa tay lau khóe miệng cậu. Không khí trong xe quá khác thường, cảm giác không như những lần trước cùng cha nuôi một chỗ. Như có thứ gì cuộn lên trong ngực cậu, Lộc Miên lúc này mới phát giác tiếng tim mình bịch bịch đập mạnh, trên mặt cũng càng lúc càng nóng, quá khó xử. Nghiêm Hành nãy giờ không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn cậu, nhìn đến nỗi đầu óc cậu chết máy.

     Đưa tay che mắt Nghiêm Hành, cậu vừa bực tức nói, “Không được nhìn.”

Cậu vùi đầu vào vai hắn, Nghiêm Hành biết Lộc Miên xấu hổ, cầm tay cậu, “Không nhìn không nhìn.”

     Tiểu Lý nghe là biết phía sau đang làm gì, nhưng anh ta có một kỹ năng đặc biệt – tự hoá thân thành thùng rác, dù Nghiêm Hành ở phía sau làm gì thì anh ta cũng đều có thể giả vờ như không biết, chỉ chuyên tâm lái xe.

     Về đến nhà Nghiêm Hành trực tiếp ôm người lên lầu, Lộc Miên còn dúi mặt vào vai hắn không chịu ngẩng lên. Hắn cũng không ép buộc cậu, thuận thế ôm cậu cùng lăn ra giường. Một hồi lâu sau, Lộc Miên mới mở miệng, “Nặng chết mất, cha nuôi tránh ra đi.”

Lộc Miên không chịu xuống lầu, lúc này nhìn ai cậu cũng thấy ngượng, hai người ăn cơm trong phòng.

     Nghiêm Hành cũng không về thư phòng làm việc, đi ngủ cũng không về phòng mình, chỉ ở lỳ trong phòng Lộc Miên. Cậu làm bài tập, hắn ngồi một bên xem văn kiện, Lộc Miên viết xong, hai người lần lượt tắm rửa rồi cùng nằm vật xuống giường.

     Lộc Miên nằm úp trên giường, hai chân quơ trái quơ phải. Nghiêm Hành đưa tay vén áo cậu lên khiến Lộc Miên giật mình, “Cha nuôi làm gì vậy!”

“Để cha nuôi nhìn xem trên lưng khỏi chưa?”

“Sắp khỏi rồi.”

Nghiêm Hành liền đưa tay cởi từng cúc áo trước ngực cậu. Vết bỏng nắng trên lưng Lộc Miên đã khá hơn nhiều, không còn sưng, mụn nước cũng đã hết.

     Lộc Miên ngồi dậy định mặc áo lại. Nghiêm Hành nhìn chằm chằm khiến cậu luống cuống chân tay, nhưng vẫn mạnh miệng hung dữ nói, “Cha nuôi nhìn đủ chưa?”

Hắn nhìn chưa đủ, nhưng cũng không nói ra. Nghiêm Hành nhìn chằm chằm da thịt lộ ra của cậu, trắng nõn lại mảnh mai, hai viên đậu đỏ trên ngực cậu no đủ, hồng hào khiến hắn không thể dời mắt.

     Mặc áo lại xong, Lộc Miên đột nhiên nhớ ra một chuyện. Cậu nằm sấp xuống bên cạnh Nghiêm Hành, “Cha nuôi, cho con trọ ở trường có được không?”

Nghiêm Hành còn đang mải tưởng tượng ra thân thể trần trụi của Lộc Miên lại đột nhiên nghe vậy, liền nói, “Vì sao?”

     Biết Nghiêm Hành không thích mình trọ ở trường, Lộc Miên vẫn đánh bạo nói, “Giờ nghỉ trưa quá ngắn nên không thể về nhà nghỉ ngơi, buổi chiều lên lớp lại ngủ gật. Với lại cuối tuần con sẽ về nhà. Dù sao trong tuần cha nuôi cũng đâu có ở nhà.”

Nghiêm Hành lại nghĩ tới thân thể trần trụi của cậu, hắn không hề muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ đó. Thấy Nghiêm Hành không nói lời nào, Lộc Miên nằm úp lên người hắn, chóp mũi chạm vào chóp mũi, “Có được hay không vậy, cha nuôi cha nuôi.”

Lộc Miên làm nũng, Nghiêm Hành rất muốn nói không được, nhưng hắn biết chỉ cần hắn dám nói không được thì cậu có thể lập tức khóc cho hắn xem. Vậy nên hắn không nói gì, chỉ tiếp tục im lặng nhìn cậu.

     Lộc Miên thấy làm nũng cũng không có tác dụng, nên dán sát tới cắn môi Nghiêm Hành. Trong lòng hắn lộp bộp một chút, vật nhỏ học xấu rồi! Lộc Miên biết Nghiêm Hành thích mình hôn hắn, liền có chút lấy lòng liếm liếm môi Nghiêm Hành.

     Nghiêm Hành xoay người đè lên cậu. Lộc Miên chưa kịp giãy dụa, Nghiêm Hành đã hung dữ hôn xuống, không gặm cắn lung tung như cậu mà triền miên mút mát. Lộc Miên bị hôn đến mức đầu óc như biến thành bùn nhão, túm chặt vạt áo hắn không buông. Nghiêm Hành chỉ cần chống mình ngồi dậy là có thể nhìn thấy ánh mắt mê ly và đầu lưỡi nhiệt tình đáp lại của cậu.

     Nghiêm Hành nhìn Lộc Miên, đột nhiên cảm thấy có thể làm một giao kèo, “Được rồi, giữa trưa ở lại trường ngủ, buổi tối nhất định phải về nhà.”

Lộc Miên bị hôn đến mức đầu óc chết máy, nghe vậy mới tỉnh táo lại. Nghiêm Hành nói tiếp, “Nhưng bảo bối phải đồng ý với một điều kiện của cha nuôi.”

“Điều kiện gì?”

Nghiêm Hành vừa cởi quần áo Lộc Miên, vừa dùng ngón tay lướt khẽ từ trán cậu dần dần xuống dưới, “Để cha nuôi từ chỗ này…”, lướt tới ngực, rồi tới đùi cậu, “… hôn tới chỗ này.”

Xem mục lục

Advertisement

Xem mục lục

     Nghiêm Hành đẩy hết công việc hôm nay đi để có thời gian cho Lộc Miên. Ít có dịp Lộc Miên lên thành phố, nhưng cậu lại không hăng hái lắm, nhìn thấy Nghiêm Hành liền tránh né. Hắn biết cậu còn đang ngượng bởi chuyện mới vừa rồi.

     Lúc này Nghiêm Hành nhìn Lộc Miên trước mắt, khát vọng độc chiếm và khống chế cậu dâng lên trong lòng chưa bao giờ mạnh mẽ như vậy. Cảm giác này giống như muốn phá lồng ngực hắn thoát ra, cuồng nhiệt lại hân hoan. Vừa rồi hắn vắt óc nghĩ hết lời để chữa ngượng cho cậu, không ngờ Lộc Miên chỉ là một tờ giấy trắng trong mấy chuyện phát dục này, ngoài xấu hổ ra thì căn bản chẳng hiểu gì cả.

     Cảm giác phạm tội và cảm giác thoả mãn chưa từng mãnh liệt như vậy. Hắn muốn từ từ tiến triển, để trong thế giới tình cảm của Lộc Miên chỉ có một mình hắn, Lộc Miên không hiểu cũng không sao hết. Nghiêm Hành khuyên bảo một hồi lâu, Lộc Miên rốt cục chịu để hắn ôm, “Bé ngoan, cha nuôi mang con ra ngoài ăn cơm có được không? Sau này đi học rồi sẽ ít có thời gian gặp mặt cha nuôi hơn.”

     Lộc Miên vẫn khá thích cha nuôi, Nghiêm Hành nói vậy khiến cậu lại mềm lòng không nỡ. Cậu liền nắm lấy tay Nghiêm Hành. Đến trung tâm thương mại, Nghiêm Hành dắt Lộc Miên vào cửa hàng.

     Gần đây cậu bị Nghiêm Hành ôm nhiều thành quen, hễ có chuyện gì là hắn lại trực tiếp ôm cậu mà dỗ dành. Nhưng bây giờ đang ở cửa hàng, xung quanh lại đông người, Lộc Miên chắc chắn không thể để hắn ôm, chỉ nắm tay hắn, hết nhìn đông lại nhìn tây.

     “Đi học cần dùng đến cái gì, bây giờ chúng ta đi mua.”

     Lộc Miên quay đầu nhìn hắn một cái, “Dì bảo mẫu đã chuẩn bị cả rồi.”
     “Vậy mua quần áo và đồ chơi đi.”

      Thật ra, Nghiêm Hành không biết phải làm sao để lấy lòng một đứa bé. Những bạn giường trước kia đều thích tiền, sổ đỏ, kim cương, nhưng những cái này Lộc Miên cũng không dùng tới.

     Cậu nói, “Trong tủ treo đầy quần áo mới rồi, con từng này tuổi còn muốn đồ chơi gì nữa.” Nói đoạn cậu lại liếc Nghiêm Hành một cái. Hắn đúng là không nghĩ ra nên mua gì. Lúc này đột nhiên có ai đó gọi Lộc Miên.

     Triệu Kỳ và Bành Duệ rủ mấy nữ sinh đi chơi, đang túm tụm lại một chỗ bàn xem ăn cơm ở đâu thì một nữ sinh tinh mắt nhìn thấy Lộc Miên, cả đám liền đi tới chào hỏi.

     Nghiêm Hành quá chói mắt, bộ dáng đẹp trai lịch lãm, lại thêm khí chất trầm ổn, quả đúng là loại hình mà những nữ sinh trung học thích nhất. Bọn họ hoa mắt nhìn Lộc Miên nắm tay hắn, không biết hắn nói cái gì, bị Lộc Miên lườm một cái.

     Một nữ sinh bắt chuyện trước, “Lộc Miên đây là anh của cậu sao? Thật đẹp trai.”

Lộc Miên vội giải thích, “Không phải, đây là cha nuôi tớ.” Nói xong còn nhỏ giọng giới thiệu với Nghiêm Hành rằng đây là các bạn học của mình.

Nghiêm Hành nhìn bọn họ, “Xin chào, chú là cha nuôi của Lộc Miên, họ Nghiêm, tên là Nghiêm Hành.”

     Mấy nữ sinh lập tức xôn xao thì thầm với nhau, oa thật là đẹp trai á, giọng nói cũng thật là hay á,… những lời này đều bị Lộc Miên và Nghiêm Hành nghe thấy. Một nữ sinh lại kinh ngạc nói, “Cha nuôi của Lộc Miên thật trẻ.”

     Nghiêm Hành từ đầu đến cuối luôn mỉm cười nhìn mấy bạn nhỏ này. Xem ra Lộc Miên cũng rất được mọi người chào đón, là những nữ sinh, bọn họ đều muốn rủ cậu cùng đi chơi. Lộc Miên căng thẳng siết tay Nghiêm Hành, “Hôm nay không được đâu, cha nuôi cố tình nghỉ việc để đi với tớ, ngày mai cha nuôi lại bận rồi.”

Nghiêm Hành có chút kinh ngạc. Bạn đồng lứa mời đi chơi, lại còn là nữ sinh, vậy mà Lộc Miên lại ưu tiên hắn trước.

     Mấy nữ sinh đều thở dài tiếc nuối. Triệu Kỳ có chút tự ái, hẹn gái đi chơi lại bị Lộc Miên đoạt hết sự chú ý, liền mở miệng mỉa mai, “Lộc Miên lớn như thế mà ra ngoài còn dắt tay cha nuôi à.”

     Lộc Miên bị nói đỏ cả mặt, thật ra cậu đã để ý từ lâu rằng chỉ có bọn nhóc con mấy tuổi mới hay nắm tay người lớn. Cậu vội hất tay Nghiêm Hành ra, cha nuôi cũng không giận dỗi, còn chiếu cố mặt mũi cho cậu, “Miên Miên mới đến thành phố, sợ lạ đường lạ cái ấy mà.”

Mấy nữ sinh cũng không cảm thấy có gì không bình thường, chỉ nói, “Vậy chúng cháu đi trước nhé, hẹn gặp lại nha.”

     Chào bọn họ xong, Nghiêm Hành đưa Lộc Miên đi ăn cơm. Vừa định dắt tay lại bị Lộc Miên né tránh, còn phải nghe lời chính nghĩa, “Về sau không cho cha nuôi dắt tay, trẻ con mới dắt cần người lớn dắt tay.”

Nói đoạn cậu liền đi trước mấy bước, Nghiêm Hành theo sau, trong lòng thầm mắng mấy đứa nhóc kia ngàn vạn lần, miệng lại dỗ dành, “Con có biết đường không? Nếu bị lạc cha nuôi sẽ lo chết mất.”

     Quả thực không biết đường, Lộc Miên ngừng lại nhìn Nghiêm Hành, Nghiêm Hành tưởng là có thể nắm tay tiếp được rồi, Lộc Miên lại nói, “Cha nuôi đi lên trước đi.”

Xem mục lục

Xem mục lục

Nghiêm Hành còn muốn khuyên nhủ một chút, Lộc Miên không muốn nghe. Lần nào nghe cha nuôi nói xong cậu cũng cảm thấy hắn nói có lý, nhưng cậu thật sự cảm thấy mình lớn như vậy rồi, đi đường còn nắm tay cha nuôi thì kỳ quá. Cậu liền ngắt lời Nghiêm Hành, “Mau lên.”

     Nghiêm Hành hết cách, đành tiến lên phía trước, cứ đi mấy bước lại ngoái đầu lại nhìn xem Lộc Miên có theo kịp không. Nhiều lần như vậy, Lộc Miên mềm lòng, nhưng vì mặt mũi nam tử hán nên vẫn phải cố chịu đựng.

     Hai người đi vào một nhà hàng kiểu Trung, trang trí rất có gu. Nhìn Lộc Miên nhu thuận ngồi ăn bên cạnh mình, Nghiêm Hành nói, ” Miên Miên, thật sự không chịu để cha nuôi nắm tay nữa sao?”

Lộc Miên không nói gì, cũng không nhìn hắn. Hắn lại nói, “Bảo bối, cha nuôi thật đau lòng.” Nói đoạn còn không quên buông đũa xuống mà thở dài thườn thượt, vẻ mặt như người già neo đơn bị con cái vứt bỏ, khổ sở đến không nuốt nổi cơm.

     Lộc Miên rốt cục nhịn không được nhìn hắn một cái, lau miệng cân nhắc một chút, “Vậy lúc nào không có người thì nắm.”

Được rồi, mỗi người lui một bước, Nghiêm Hành vẫn xem như không thiệt gì.

     Mặc dù Lộc Miên nói không thiếu cái gì, Nghiêm Hành vẫn mua tất cả những gì hắn có thể nghĩ ra, lúc Tiểu Lý đến đón phải sắp xếp vào cốp sau xe thành một ngọn núi nhỏ. Về nhà, Nghiêm Hành căn bản không định trở lại phòng mình, mà đi theo về phòng Lộc Miên.

“Cha nuôi, con đi tắm đây.”

“Đi đi.”

Lộc Miên nghe vậy tưởng là Nghiêm Hành sẽ về phòng hắn. Nhưng cha nuôi lại chờ ngay bên ngoài phòng tắm của cậu. Lộc Miên tựa vào bồn tắm, đột nhiên cảm thấy trên lưng đau rát, muốn nhìn nhưng xoay đầu cũng không thấy. Cậu cuống quít hô lên, “Cha nuôi, cha nuôi.”

     Nghiêm Hành liền đi vào phòng tắm, “Làm sao vậy?”

“Lưng rát quá.”

Lộc Miên trần chuồng đứng lên trong bồn tắm. C-him nhỏ ẩn ẩn hiện hiện trước mắt Nghiêm Hành… Nếu không phải Lộc Miên kêu đau thì hắn đã không thể nào dời mắt được. Hắn vội nhìn lưng cậu, trên làn da trắng nõn có một một mảng lớn đỏ lên, còn có mấy nốt mủ. Lộc Miên vừa đau vừa ngứa liền với tay muốn sờ, Nghiêm Hành vội túm chặt tay cậu, “Đừng nặn.”

     Hắn bế cậu lên, gọi bác sĩ đến. Lộc Miên nằm sấp trên giường, trên lưng bỏng rát, tay bị Nghiêm Hành nắm chặt không cho cào. Lộc Miên khó chịu cúi đầu khóc rấm rứt. Nghiêm Hành mặc cho cậu quần đùi, không dám cho mặc áo.

     Nghiêm Hành dỗ thế nào cậu vẫn khóc, hắn bế cậu lên, để cậu ghé vào vai hắn. Biết Nghiêm Hành muốn tốt cho mình, nhưng cậu vẫn rất ngứa rất khó chịu, không biết phát tiết thế nào liền cắn một cái lên cổ Nghiêm Hành. Nghiêm Hành xúyt xoa một tiếng than đau, nghe vậy Lộc Miên lại áy náy, vươn đầu lưỡi liếm liếm chỗ vừa cắn. Nghiêm Hành bị cậu liếm, súyt thì không chịu nổi.

     Bác sĩ nói đây là do bị bỏng nắng trong lúc huấn luyện quân sự. Lúc ấy có lẽ không phát hiện ra, lại thêm mồ hôi, cuối cùng thành ra nhiễm trùng. Bác sĩ căn dặn tuyệt đối không được gãi, tắm rửa cũng phải tránh làm ướt nơi đó.

     Lộc Miên uống thuốc, nằm lỳ trên giường, Nghiêm Hành bôi thuốc cho cậu, lại nhẹ nhàng quạt gió để thuốc khô nhanh, Lộc Miên lúc này mới đỡ ngứa. Lúc này có chút buồn ngủ, Lộc Miên nắm góc áo Nghiêm Hành, miệng rầm rì gì nói muốn cha nuôi ngủ bên cạnh.

     Nghiêm Hành hôm sau phải tự mình đi tới thành phố khác công tác. Lộc Miên tỉnh dậy thì hắn đã đi rồi, trong nhà trống vắng. Cậu chán chường trôi qua một ngày, quần áo sách vở lên lớp ngày mai đều đã có người chuẩn bị cho. Lúc bảo mẫu tới tắm rửa thoa thuốc cho cậu, Lộc Miên rất nhớ Nghiêm Hành. Một ngày này dài lê thê lại tẻ nhạt trôi qua. Buổi tối cậu nằm lỳ trên giường, sắp mười giờ liền cầm điện thoại lên.

     Lúc này Nghiêm Hành chắc đã hết bận rồi, gọi sang chắc sẽ không quấy rầy đến hắn. Nghiêm Hành bắt máy, Tiểu Lý và thư ký báo cáo đang báo cáo giở chừng liền được hắn cho nghỉ ngơi một chút.

     “Alo, cha nuôi.”

Nghe thấy giọng nói mềm mại của Lộc Miên, cả người Nghiêm Hành đều lập tức thả lỏng, bộ dáng giương cung bạt kiếm vừa rồi liền biến mất. Hắn nới lỏng cổ áo, ngồi phịch xuống ghế sô pha, khẽ mỉm cười, “Miên Miên, còn chưa ngủ sao, ngày mai không phải là bắt đầu đi học sao?”

Lộc Miên có chút nũng nịu nói, “Cha nuôi hôm nay chưa gọi điện thoại về nhà.”

     Nghiêm Hành từ sáng tới giờ bị mấy ông chủ ở đây vây quanh, báo cáo đến bây giờ còn chưa nghe xong, Hắn ném văn kiện trong tay sang một bên, “Cha nuôi bận quá, thật xin lỗi bảo bối.”

Tiểu Lý biết tiểu thiểu gia gọi điện tới, đoán chừng không cúp máy nhanh được, liền kêu thư ký ra ngoài trước. Thư ký bình thường không xử lý chuyện sinh hoạt của Nghiêm Hành, vô cùng tò mò, “Anh Lý, vừa rồi là con nuôi của sếp sao?”

Tiểu Lý đau đầu, “Cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi.”

     Nghiêm Hành hỏi, “Hôm nay thoa thuốc chưa?”

“Thoa rồi, còn hơi ngứa thôi.”

Nghiêm Hành vội nói, “Bảo bối tuyệt đối đừng gãi.”

Lộc Miên hừ hừ hai tiếng, “Cha nuôi có ở đây thì tốt rồi, có thể giúp con thổi một chút.”

     Nghiêm Hành trong lòng mềm nhũn, nghe Lộc Miên nũng nịu mà hắn chỉ hận không thể lập tức trở về nhà. Nhưng công việc bên này còn chưa xử lý xong.

“Ngoan, Miên Miên, cha nuôi sẽ sớm trở về.”

Xem mục lục

>> Xem mục lục

     Chuyện này không nhắc tới thì thôi, nhắc tới lại khiến trong lòng Tương Hạ như thiêu như đốt.

     Ninh nhị công tử thật đúng là mang tới cho hắn một tin tức quan trọng.

     Trấn Nam Vương Sở Uy từng là tướng quân, chín lần xuất chinh bình định phía Nam, công lao rạng danh cả họ. Trấn Nam Vương dù không còn tại thế, nhưng những thuộc hạ trung thành của ông vẫn còn trong quân đội, Sở Đàm lại là con trai độc nhất nối dõi, nay Ninh phủ chỉ cần viết phong thư tiến cử thì con đường lên làm tướng quân của y sẽ tức thì bằng phẳng. Ninh phủ lúc này lại đang muốn nịnh bợ, dựa dẫm vào Trấn Nam Vương phủ nên không tiếc sức tìm cách trợ lực cho Sở Đàm.

     Ninh đại công tử nói Hoàng đế đã bắt đầu chọn cho Sở Đàm một vị hôn thế. Trong những nữ tử dòng dõi thư hương thế gia, cháu gái của Thái hậu là ứng cử viên mạnh nhất, xem chừng chẳng bao lâu nữa sẽ có thánh chỉ ban hôn.

     Nhớ tới chuyện này, Tương Hạ đau đầu vô cùng. Nếu thật sự đằng gái là người hiền thục ôn nhu thì nạp làm Vương phi cũng tốt, sẽ không đến nỗi không chịu nổi tính tình quái gở lãnh đạm của Sở Đàm. Nhưng tâm tư Thái hậu thâm hiểm thế nào, Tương Hạ lòng tỏ như gương. Bà ta nhất định sẽ chọn người nhà mình. Sở Đàm từ bé đã được gọi vào cung thường xuyên, nay y mà đảm đương trọng trách thì nhất định sẽ bị bà ta dùng người để khống chế. Đời này của y nhất định sẽ bị bà ta theo dõi đến từng chân tơ kẽ tóc.

     “Phế vật!” Tương Hạ hất Liên Giá xuống đất, mắn, “Vương gia mà bị cảm lạnh thì ngươi cứ chờ đấy!”

     Tương Hạ đuổi theo Sở Đàm về Vương phủ. Sở Đàm đi về phòng mình, sập cửa cái rầm. Tương Hạ bị nhốt bên ngoài, còn bị cửa va phải suýt gãy mũi. Hết cách, hắn đành phải dựa vào cửa ngồi thụp xuống, lẳng lặng canh giữ.

     Hắn rất hiểu Sở Đàm. Hắn biết y ỷ lại ở mình, từ nhỏ đã thích dính lấy mình. Khi lão Vương gia qua đời, Sở Đàm chỉ còn lại mình Tương Hạ. Y thật nhìn rất kiên cường, nhưng cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, có thể kiên cường tới mức nào?

     Lúc này y chẳng khác nào những đệ đệ nhà khác, thấy ca ca muốn kết hôn liền ăn dấm chua, cảm thấy ca ca thích cô nương nhà ai thì sẽ không để ý tới mình nữa.

     Thứ duy nhất Tương Hạ không ngờ được, cũng không thể nào ngờ được, là cách tường đỏ ngói xanh, cách tình nghĩa chủ tớ, Sở Đàm lại có thể thầm mang lòng yêu hắn.

     Hắn ở ngoài cửa đến khuya, nghe thấy tiếng thở đều đều bên trong, biết y đã ngủ liền lặng lẽ đẩy cửa hé ra một cái khe nhỏ, nghiêng người chui vào. Rón rén đóng cửa xong, hắn đến bên giường nhìn Sở Đàm.

     Tương Hạ quỳ xuống, rém góc chăn cho Sở Đàm, lại nhịn không được cúi đầu ngắm y. Sở Đàm ngủ không an ổn, mày nhíu thật chặt, mặt đầy nước mắt.

     Nghe nói người dưới mắt có nốt ruồi thì thường hay khóc.

     Tương Hạ đưa tay nhẹ nhàng lau đi những vệt nước mắt chưa khô, đau lòng nói nhỏ: “Khiến chủ tử chịu tổn thương là lỗi của ta, là tại ta không tốt, luôn khiến ngài tức giận.”

     Hắn yên lặng ngắm y trong chốc lát, lại nhớ ra phải quay về thu dọn sổ sách công văn. Vừa định đứng dậy, ống tay áo đã bị người nọ nhẹ nhàng giữ chặt.

     Sở Đàm ngước mắt nhìn hắn: “Đừng đi, ở lại với ta.”

     “Còn chưa ngủ ư.” Tương Hạ giật mình, lại khẽ cười, quỳ gối bên giường, “Ta ở đây, không đi đâu hết.”

     Sở Đàm nhìn hắn, không nói gì.

     “Cam đoan ngày mai ngài mở mắt liền thấy ta.” Tương Hạ đành phải nói.

     “Được.” Sở Đàm chậm rãi nhắm mắt lại.

     Tương Hạ quỳ gối cả đêm bên giường, vùi mặt vào cánh tay thiếp đi.

>> Xem mục lục

>> Xem mục lục

     Sở Đàm sượng cứng cả người, xoay đầu đi né tránh bàn tay hắn, còn bỗng nhiên đưa tay đẩy hắn. Lúc này trong lòng y cũng không biết mình đang nghĩ cái gì, chỉ muốn mau mau bỏ trốn, cách xa hắn một chút.

     Tương Hạ không để ý, nhẹ buông tay ra, suýt thì để con mèo nhỏ này bỏ trốn.

     Hắn xoay người túm một cái, đứa nhỏ đang chạy trối chết liền bị hắn ôm lấy từ sau lưng. Hai tay hắn vây chặt quanh nơi xương quai xanh nổi rõ của y, ôm chủ tử gầy yếu vào trong lòng.

     Sở Đàm đờ ra, mở to đôi mắt, ngơ ngác cảm nhận hơi ấm dịu dàng từ sau lưng truyền đến.

     Bao nhiêu năm nay không có ai ôm y. Sở Đàm kinh hoảng nhưng càng giãy dụa thì càng bị ôm chặt. Đầu óc y trống rỗng, lát sau mới dần dần an tĩnh lại. Cảm giác được lồng ngực người nọ có chút run run, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nói nhỏ vui vẻ: “Thuộc hạ thất lễ.”

     Sở Đàm lúc này mới thả lỏng thân thể, đáy mắt dần ảm đạm, nhẹ giọng mắng hắn: “Biết thất lễ còn không buông ra.”

     Trong lòng hắn người nọ vừa mềm lại vừa thơm, há có thể nói buông là buông. Tương Hạ không muốn buông tay, chua chát cười: “Đằng nào cũng đã thất lễ, để thuộc hạ ôm lâu thêm một chút đi.”

“…”

     “Lúc chiều là ta lỡ lời, Vương gia đại nhân đại lượng, đừng so đo với kẻ phàm phu tục tử như ta được không?”

     Sở Đàm rũ mắt xuống, ngón tay lạnh buốt xoa lên mu bàn tay hắn. Cố nén nghẹn ngào trong cổ họng, y ra vẻ bình tĩnh nói: “Ngươi thường tới đây sao?”

     “Ít tới.”

     Sở Đàm u buồn nhíu mày, “Coi trọng tiểu thư nhà ai, thì… nói với bản vương… Chỉ cần không phải nữ nhân hoàng tộc…”

     “Vương gia muốn làm mối cho thuộc hạ sao?” Tương Hạ hơi cúi người, dán sát vào bên tai y, “Thuộc hạ chẳng có gì, ở rể nhà người ta chẳng phải là làm mất mặt vương gia sao?”

     “Sính lễ dĩ nhiên là trong phủ sẽ lo.” Sở Đàm dùng sức nuốt xuống mới thôi nghẹn ngào, “Đừng đến đây, không cần vì ta mà tự làm khổ mình.”

     Ánh mắt ôn nhu của Tương Hạ dần dần lạnh giá. Hắn nắm chặt bả vai Sở Đàm, bất đắc dĩ hỏi: “Thuộc hạ cao chạy xa bay, ngài không có chút nào không nỡ sao?”

     “Ta dựa vào cái gì mà không nỡ?!” Sở Đàm đột nhiên như bị mấy chữ “cao chạy xa bay” này trói chặt toàn thân khiến xương cốt đau đớn. Y vùng ra khỏi vòng tay Tương Hạ, bỏ đi không quay đầu lại.

     Tương Hạ dựa vào tường gãi gãi ót, lại vội đuổi theo, nhưng không dám tới gần, đành phải xa xa bám đuôi. Ra đến cửa liền thấy tiểu ảnh vệ đang bồn chồn chờ bên ngoài.

     Liên Giác thấy hắn liền sợ tái mặt, chân cũng nhũn.

     “Ngươi…” Tương Hạ xác cổ Liên Giác lên, hung tợn hỏi : “Tiểu tử, lớn gan thật, thanh lâu cũng dám để chủ tử đi vào! Chủ tử mới mấy tuổi!”

     “Không không không…” Liên Giác cuống quít xua tay, “Không phải tại ta á… Vương vương Vương vương gia nhất định đòi đi theo ngài… Với cả… ngài khiến vương gia nổi giận trước mà, trút lên đầu ta cũng vô dụng thôi!”

“…”

     “Với lại, mười sáu tuổi… cũng cũng đâu còn bé bỏng gì nữa…” Liên Giác lí nhí, “Tuổi này thế tử phủ bên cạnh đều đã nạp thế tử phi rồi. Như này chẳng phải là trễ nải rồi sao.”

>> Xem mục lục

>> Xem mục lục

     Nhìn vị tiểu công tử giơ tay nhấc chân đều toát lên khí chất vương giả này, một thân quần áo bằng tơ bạc, đám người bên trong không cần hỏi cũng biết là không dễ phục vụ. Hơn nữa vẻ mặt Sở Đàm u ám khó gần, nhất thời không ai dám đi tới chào hỏi.

     “Người vừa mới vào đây đang ở đâu?” Sở Đàm giương mắt hỏi.

     “Ở… Lầu trên… Gian gần cuối hành lang, thẻ bài ghi tên Hồng Mai.”

     Sở Đàm lên lầu, đi đến cuối hành lang.

     Căn phòng treo thẻ bài ghi tên Hồng Mai đã cửa đóng then cài, từ bên trong truyền ra tiếng thở dốc thô nặng và những lời ngọt ngấy của cô nương đó.

     Sở Đàm cứng đờ cả người, lòng bàn tay ứa ra mồ hôi, cảm giác như bị một xô nước đá dội xuống đầu dưới tiết trời giá buốt của mùa đông, khiến y lạnh thấu xương. Hàng lông mày nhíu chặt dần dần giãn ra, bờ vai căng cứng cũng buông thõng xuống. Sự kinh ngạc trong đôi mắt y bỗng chốc hóa thành bất đắc dĩ chấp nhận.

     Là tại y quá ngây thơ. Đã đi vào Vân Nguyệt lâu thì còn có thể làm gì? Không biết mấy năm nay hắn đã lén đến đây bao nhiêu lần.

     Sở Đàm vẫn tưởng là, nếu như y không phải vương gia, chỉ con nhà thường dân thì sẽ có thể gần gũi Tương Hạ hơn một chút. Giờ y mới rốt cục tự thuyết phục mình chấp nhận rằng, thứ ngăn cách giữa hai người họ không phải thân phận của y, mà là bởi y là một nam nhân.

     “Chuyện này không thể trách ta…”, Sở Đàm dựa vào vách tường chậm rãi ngồi sụp xuống, chôn đầu thật sâu vào giữa hai cánh tay. Nếu như có thể chọn, y cũng sẽ không muốn sinh ra trong Vương tộc.

     Không biết bao lâu sau, Sở Đàm ngủ thiếp đi.

     Căn phòng đối diện cánh cửa treo thẻ bài Hồng Mai kia kẽo kẹt mở ra.

     Tương Hạ đi ra trước, thuận miệng nói lời khách sáo : “Ninh nhị công tử khách khí rồi, ta…”

     Chân còn chưa ra khỏi cửa đã thấy tiểu Vương gia tội nghiệp co ro ngủ dưới chân tường đối diện, tròng mắt hắn suýt thì rớt ra ngoài.

     “? ? ? ? ?”

     Ninh nhị công tử phe phẩy cây quạt sau lưng hắn, trên mặt có chút men say, nấc cụt một cái: “Aizz, Tương Hạ đại nhân không cần khách sáo với ta, hôm nay uống rượu thật sảng khoái mà.”

     Tương Hạ tay mắt lanh lẹ, nghiêng người chặn đường gã, che Sở Đàm sau lưng. Hắn đưa tay đẩy Ninh nhị, cười: “Sắc trời không còn sớm, công tử cứ về trước đi.”

     Ninh nhị công tử mắt say lờ đờ, bá vai Tương Hạ hỏi : “Thế nào, đại nhân còn muốn chơi thêm một chút sao?”

     “Trong phủ không cho ăn mặn, rảnh rỗi cũng phải sảng khoái một chút chứ sao.” Tương Hạ giật giật khóe miệng, lại che kỹ Sở Đàm ở sau lưng.

     “Ta hiểu ta hiểu.” Ninh nhị công tử tửu lượng không tốt, uống nhiều bắt đầu lèo nhèo dông dài. Tương Hạ vịn bả vai gã ta đẩy về phía trước: “Đi mau đi!”

     Ninh nhị công tử giật mình, “Ai u, thật hung dữ.” Sau đó mới phe phẩy quạt loạng choạng bỏ đi.

     Tương Hạ xoay người ngồi xuống nhìn đứa nhỏ đáng thương, khẽ xoa đầu y, đau lòng hỏi:

     Sở Đàm ôm đầu gối mà co ro thành một quả cầu nhỏ, ngơ ngác nhìn Tương Hạ. Sau đó y lại chậm rãi ngước lên nhìn thẻ bài treo trên cửa đối diện, người ta viết là “Thanh Mai” .

     “Tổ tông của ta, sao ngài lại tới đây ngồi xổm hít khí trời làm gì?”

     Tương Hạ trơ mắt nhìn khuôn mặt trắng nõn của y đột nhiên… đỏ lét.

>> Xem mục lục

Xem mục lục

     Đi học quân sự ở trường cấp 3 mất 1 tuần, chủ yếu là làm dáng nên không quá mất sức, nhưng học sinh phải mặc đồng phục rằn ri, tập ở thao trường dưới thời tiết rất nóng bức.

     Không ít học sinh bị sạm đen, đặc biệt là nữ sinh, ai cũng kêu khổ thấu trời. Lộc Miên cũng cảm thấy thật mệt mỏi, mỗi ngày đều phải đứng mấy tiếng, nhưng cậu lại không bị đen. Qua mấy ngày nay, bạn học đã dần làm quen với nhau, Lộc Miên đẹp mắt, không ít nữ sinh thích ra bắt chuyện.

     Lộc Miên mỗi ngày tan học đều có xe sang đưa đón, rất nhiều bạn cùng lớp cũng đã thấy, ai tinh mắt còn chú ý tới giày của cậu, bởi vì ba đôi cậu từng đi đều có giá trên dưới một vạn, bán đi một đôi cũng đủ trang trải tiền học cả năm thậm chí cả tiền sinh hoạt mấy năm.

     Nhưng Lộc Miên không biết, đổi giày mỗi ngày là vì đi tập quân sự quá nóng, hôm nào cậu cũng ra đầy mồ hôi. Từ khi đến ở cùng cha nuôi, giày dép quần áo đều là cha nuôi sai người mang tới, chật kín cả tủ, quần áo trước kia của cậu đã bị chen xuống tận đáy tủ.

     Huấn luyện một tuần rốt cục kết thúc. Cuối tuần, Lộc Miên dậy từ 6h, hết ngày lại 9h đi ngủ, căn bản không thấy mặt Nghiêm Hành. Cậu cảm thấy có chút nhớ cha nuôi.

     Mặc dù không thấy mặt, nhưng dù về nhà khuya tới đâu, Nghiêm Hành đều sẽ đến phòng Lộc Miên ngắm cậu ngủ. Hắn nhịn không được cúi xuống, cho cậu một nụ hôn ngủ ngon. Trong lòng mang tư tâm, hắn chỉ hôn lên trán, những chuyện càng thân mật hơn lại muốn đợi cậu tỉnh dậy mới làm.

     Ngày mai không cần tập, có thể ngủ nướng. Lộc Miên muốn gặp cha nuôi, cho nên cậu tắm rửa, gọi cho cha mẹ Lộc từ sớm rồi nằm trên giường ngẩn người, chờ hắn về nhà. Nghiêm Hành dù đêm nào cũng về khuya, nhưng hàng ngày Lộc Miên làm gì cũng có người báo cáo tỉ mỉ cho hắn.

     Lộc Miên chờ mãi, đến lúc mí mắt díp hết vào nhau, cậu vẫn không chịu đi ngủ. Gần 12h, nghe có tiếng ai lên lầu, Lộc Miên biết Nghiêm Hành về, đang gật gà gật gù lập tức tỉnh. Cậu chạy chân trần ra mở cửa. Nghiêm Hành còn chưa thấy rõ ràng đã bị Lộc Miên nhào vào trong lòng, “Cha nuôi!”

     Nghiêm Hành cảm giác như đã quá lâu không được nghe giọng Lộc Miên vậy. Hắn bế bổng cậu lên. Lộc Miên thức khuya như vậy chờ hắn về, còn bổ nhào vào lòng hắn, lại ngọt ngào mềm mại gọi hắn là cha nuôi, Nghiêm Hành cảm giác trong lòng thật sự sắp tan chảy.

“Muộn như vậy mà chưa ngủ sao.”

     Lộc Miên ôm cổ Nghiêm Hành cổ, “Ngày mai không phải đi tập quân sự, nhưng dậy muộn thì lại không thấy mặt cha nuôi.”

Nghiêm Hành bế Lộc Miên lên giường rồi đè lên cậu.

     Hắn vùi đầu vào vai Lộc Miên. Mấy ngày nay rượu chè xã giao liên tục, tuy không phải uống nhiều nhưng trên người hắn nồng nặc mùi khói. Nghe hương sữa tắm trên người cậu, hắn nhịn không được hít thật sâu một hơi, sau đó mới buông Lộc Miên ra.

“Cha nuôi tắm rửa cái đã, kẻo lại ám mùi khói lên người con.”

     Nghiêm Hành không về phòng của mình mà kêu Lộc Miên đi lấy giúp đồ ngủ rồi đi vào phòng tắm của cậu. Hắn tắm xong đi ra thấy Lộc Miên vẫn đang ngoan ngoãn ngồi chờ mình trên giường.

     Nghiêm Hành ngồi xuống bên cạnh cậu, “Miên Miên, tập quân sự có mệt không?”

Lộc Miên nghĩ nghĩ, “Chỉ là đứng lâu nên chân đau.”

Nghiêm Hành nắm chân cậu, nhẹ nhàng xoa bóp, “Cha nuôi chưa bao giờ hầu hạ ai như vậy đâu. Bảo bối không ban thưởng gì sao?”

Lộc Miên không biết có thể ban thưởng gì, đứng dậy ôm cổ hắn rồi hôn một cái thật kêu lên mặt hắn. Nghiêm Hành bị chọc cười, ôm cậu lăn ra giường, lại cụng trán với cậu, “Có nhớ cha nuôi không?”

Lộc Miên có chút tủi thân, đã một tuần không thấy mặt Nghiêm Hành, nhưng ngoài miệng cậu cũng không chịu thừa nhận, “Con mới không thèm nhớ cha nuôi.”

Nghiêm Hành cũng không tức giận, “Cha nuôi nhớ con.” Nói đoạn hôn một cái lên chóp mũi cậu.

     Lộc Miên từng này tuổi đầu mới chỉ thân mật như vậy với cha mẹ khi còn bé, nhưng cha nuôi gần gũi với cậu cỡ nào đi nữa cũng không khiến Lộc Miên có cảm giác bài xích. Nhất là trong ban đêm tĩnh lặng, cha nuôi thấp giọng thủ thỉ, hỏi cậu có nhớ hắn không… Từ một nơi sâu thẳm nào đó trong lòng cậu có một cảm giác rung động không dám lộ ra. Lộc Miên cũng không hiểu rõ, nhưng cậu rất thích.

     Nghiêm Hành ôm cậu vào lòng, “Tối nay cha nuôi ngủ cùng con được không?”

Lộc Miên ngoài miệng nói, “Tùy cha nuôi,” nhưng đã tự giác lăn đến bên cạnh, gác chân lên lưng hắn. Lộc Miên đêm nay ngủ rất sâu, có lẽ là vì có Nghiêm Hành bên cạnh.

     Tỉnh dậy, Lộc Miên ngồi đần mặt trên giường. Nghiêm Hành vẫn đang ngủ. Lộc Miên vừa tức vừa hoảng – cậu nằm mơ, mơ thấy bị ai đó làm chuyện xấu, nhưng cậu thấy không rõ lắm đó là ai, lúc tỉnh dậy bên dưới đã cứng ngắc…

Lộc Miên lần đầu tiên gặp phải chuyện này. Cậu muốn vạch ra nhìn xem, nhưng Nghiêm Hành ngủ ngay bên cạnh, cậu không dám. Ngồi ngốc một hồi, bên dưới đã không chịu nổi nữa, Lộc Miên đành phải len lén chui vào chăn. Cậu vừa sờ đến chỗ đó của mình thì đột nhiên cha nuôi đột nhiên nói chuyện. Nghiêm Hành đã tỉnh dậy một lần, nhưng biết Lộc Miên được nghỉ hôm nay nên chỉ gọi cho Tiểu Lý kêu cậu ta hoãn hết công việc hôm nay của mình, rồi lại ôm Lộc Miên ngủ tiếp.

     Lần này tỉnh dậy, thấy trong chăn đùn lên một đống lớn, không biết Lộc Miên chui vào chăn làm cái gì, hắn hỏi, “Miên Miên, đang làm gì vậy?”

Lộc Miên giật mình nhảy dựng, Nghiêm Hành nói đoạn cũng vén chăn lên xem. Lộc Miên khó thở, kêu lên, “Không được nhìn.”

Nghiêm Hành bị cậu hét mà tỉnh cả ngủ. Lộc Miên đưa lưng về phía hắn nhưng sống chết không chịu xoay người lại.

     Nghiêm Hành không yên tâm, trực tiếp ôm người đứng dậy xem. Lộc Miên một tay che che úp úp không cho hắn nhìn, một tay đưa lên đòi che mắt hắn. Nghiêm Hành bắt được tay cậu, liền thấy vật nhỏ thẳng tắp kia. Hắn còn chưa lên tiếng, Lộc Miên đã khóc lên, hắn lập tức luống cuống tay chân, ôm lấy cậu dỗ dành, “Khóc cái gì?”

     Lộc Miên mình cũng không biết mình khóc cái gì, chỉ cảm thấy bị cha nuôi nhìn thấy, rất xấu hổ. Nghiêm Hành đưa tay nắm lấy vật nhỏ kia, bắt đầu trên dưới xoa nắn. Lộc Miên có chút mất tự nhiên, “Mau thả con ra.” Nói đoạn còn bị sặc nước miếng.

     Nghiêm Hành đương nhiên không buông ra, tay vẫn mân mê không ngừng, còn ghé vào bên tai cậu an ủi, “Chuyện này không có gì phải xấu hổ. Con trai tới tuổi này ai cũng như vậy, để cha nuôi dạy con.”

Lộc Miên lúc này mới ngừng khóc, “Cha nuôi… Cũng từng bị như vậy sao?”

Bàn tay Nghiêm Hành thật dịu dàng an ủi, Lộc Miên cũng nhịn không được hừ ra thành tiếng. Nhìn phản ứng của cậu, hắn rất kiên nhẫn trả lời, “Đúng vậy, ngoan, bảo bối, cứ hưởng thụ đi.”

     Mặc dù Nghiêm Hành nói vậy, Lộc Miên vẫn có chút xấu hổ không chịu nổi, mấy lần muốn khép chân lại, nhưng đều bị Nghiêm Hành cản trở. Bàn tay hắn mang đến cảm giác càng lúc càng mãnh liệt, Lộc Miên liền ư ư a a kêu lên, cả người mềm nhũn trong lòng hắn.

     Nhìn Lộc Miên đỏ mặt, bờ môi mấp máy không nói nổi một câu đầy đủ, chỉ có thể đứt quãng gọi cha nuôi, Nghiêm Hành cảm thấy mình thật sự là nhịn quá giỏi rồi. Chính hắn cũng nghĩ không thấu, mình muốn một bé trai là chuyện rất đơn giản, không cần trăm phương ngàn kế nhận con nuôi, còn che chở như bảo bối thế này. Trước kia, chỉ cần hắn muốn lên giường, mềm không được thì cứng cũng được, không gì là không thể dùng tiền xử lý êm đẹp. Nhưng với Lộc Miên lại không thể, hắn cứ nhất định phải xem cậu như tâm can bảo bối mà sủng ái. Từ khi coi trọng Lộc Miên, dù ai tặng người lên giường hắn, hắn đều không muốn, đến giờ đã cấm dục hơn một tháng.

     Nghiêm Hành vẫn sợ dọa đến cậu. Lần này dù Lộc Miên có thể xem như tự mình dâng tới cửa, Nghiêm Hành cũng không dám làm gì quá mức. Hắn cố nén xuống khát vọng muốn đặt Lộc Miên dưới thân mình. Cuối cùng Lộc Miên run rẩy toàn thân, nắm lấy cánh tay hắn mà siết, rồi tiết ra trong tay hắn. Cậu thở hổn hển nhìn Nghiêm Hành, “Cha nuôi.”

Lộc Miên cũng không biết nên nói cái gì. Nghiêm Hành đặt cậu lên giường, hôn một cái lên trán cậu rồi nhắm mắt lại, hắn hít sâu một hơi, “Cha nuôi đi rửa tay một chút, ngoan.”

     Trong toilet, Nghiêm Hành cảm thấy mình như là thanh niên lần đầu yêu đương vậy. Nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của Lộc Miên, hắn yên lặng đánh máy bay. Lúc bắn ra, Nghiêm Hành cũng tự mình thấy buồn cười – lần gần nhất hắn phải dùng tay phải thế này đã là chuyện của bao nhiêu năm trước.

     Ra khỏi toilet, thấy Lộc Miên im thít trốn trong chăn, Nghiêm Hành trực tiếp kéo cậu ra ngoài mà ôm vào lòng. Lộc Miên mặt mũi ửng hồng, không dám nói gì.

“Lần sau còn muốn cha nuôi giúp nữa không?”

Lộc Miên tức thì đỏ bừng cả tai, “Cắn chết cha nuôi!” Nói xong còn thật sự cắn lên vai hắn…

Nghiêm Hành cũng không tức giận, chỉ vỗ mông cậu một cái, “Ngoan, lần sau cha nuôi sẽ dạy con tỉ mỉ.”

Xem mục lục

>> Xem mục lục

     “Cái gì cũng kẹp vào sổ sách…” Sở Đàm khom người nhặt lên, tiện tay nhét tờ giấy trở lại vào phong bì. Lúc này, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra. Tương Hạ đứng cạnh cửa, trông thấy Sở Đàm còn sửng sốt một chút.

     “Vương gia? Ngài tìm ta?” Tương Hạ ngẩn người, tầm mắt dời xuống phong bì trong ta Sở Đàm.

     Sở Đàm bị hắn nhìn chằm chằm, có chút mất tự nhiên. Đưa phong bì cho hắn, lại nhớ tới đôi hạc giấy kia, y nóng cả mặt, né tránh ánh mắt Tương Hạ, “Của ngươi đó…”

     “Trời! Ngài đừng động vào đồ của ta…” Tương Hạ vội nhận lấy rồi mở ra kiểm tra. Thư của Ninh nhị công tử thì chắc chắn là không có lời lẽ gì hay ho rồi, hi vọng không khiến cho Tiểu Vương gia hiểu lầm cái gì.

     Sở Đàm có chút tái mặt, đúng là y tự tiện bước vào chỗ ở của hắn, cũng quả thực có động vào động vật của hắn. Không đợi Sở Đàm mở miệng, Tương Hạ lại chần chờ hỏi: “Ngài xem rồi sao?”

     “Chưa xem.”

Sở Đàm đen cả mặt, phất tay áo đứng dậy, lách qua Tương Hạ mà bỏ đi.

     Tương Hạ lúc này mới nhận ra mình lỡ lời. Nghe nói mấy đứa nhỏ tuổi này là mẫn cảm nhất, hơn nữa từ nhỏ Sở Đàm đã cô độc, càng sợ những người bên cạnh mình sẽ rời xa.

     “Cái miệng chết tiệt này!” Tương Hạ tự vả mình một bạt tai. Vừa vội vã đuổi theo, hắn vừa thuận tay rút lá thư ra liếc qua, chi tiết chưa kịp đọc nhưng chưa gì đã thấy một hàng chữ “Mùng bảy giờ Dậu tới Vân Nguyệt lâu có chuyện quan trọng cần bàn.”

     Ninh nhị công tử dù không phải kẻ tốt đẹp gì nhưng đại ca gã trước kia từng làm mặt thám trong cung, luôn luôn tuồn ra tin tức chính xác nhanh chóng nhất. Ninh phủ dạo này luôn muốn nịnh bợ Sở Đàm, nói không chừng thật sự sắp có chuyện.

     “Mùng bảy? Hôm nay chẳng phải mùng bảy sao?” Tương Hạ nhẩm tính một chút, bây giờ chẳng phải chính là giờ Dậu sao?

     Thì ra hắn căn bản không định đuổi theo.

     Tiểu ảnh vệ nãy giờ lặng lẽ đi theo Sở Đàm liền nhảy xuống, thấp giọng khuyên y: “Vương gia, lạnh lắm, mau về đi thôi.”

     Sở Đàm thở dài, rủ mắt xoay người đi, nhưng nghĩ nghĩ lại đi ra khỏi Vương phủ. Liên Giác nơm nớp lo sợ đi theo, trong lòng vô cùng tuyệt vọng: “Xong đời! Chuyện này mà bị Tương Hạ biết thì mình nhất định sẽ bị băm ra cho gà ăn.”

     Sở Đàm lặng lẽ đi theo Tương Hạ, thấy hắn tiến vào Vân Nguyệt lâu.

     Liên Giác kinh hãi nuốt nước bọt… Ngày xưa có bao giờ thấy Tương Hạ đi đến thanh lâu đâu???

     “Còn đi thanh lâu.” Sở Đàm lẳng lặng đứng trong góc tối, chân mày nhíu càng chặt hơn.

     “Đúng vậy!” Liên Giác hết sức chuyên chú phụ họa, “Không ngờ hắn lại hư hỏng như thế!” Đảo mắt cậu lại bắt đầu cầu khẩn, “Tiểu vương gia xin hãy mau về phủ đi…”

     Lòng hiếu kỳ và khát vọng muốn độc chiếm của thiếu niên tuổi mười sáu mạnh tới mức khiến người ta chỉ biết than thở. Sở Đàm hất tiểu ảnh vệ vướng chân vướng tay kia ra, sửa sang lại quần áo rồi từ từ đi vào Vân Nguyệt lâu.

     “Ôi!” Liên Giác dùng sức cào tóc, nhỏ giọng gọi y, “Vương gia! Ngài là thiên kim quý tử, sao có thể đi vào những nơi thế này…” Vừa muốn đuổi theo, cậu lại phanh lại.

     Nếu xông vào theo chủ tử, cả con phố này sẽ đều biết, vương gia Trấn Nam Vương phủ đi chơi thanh lâu… Cậu đành phải nóng ruột chờ bên ngoài, cũng may đã có Tương Hạ ở trong để ứng phó giùm.

>> Xem mục lục

Xem mục lục

     Tiểu Lý lái xe đến đón Lộc Miên. Ban đầu cậu rất hưng phấn, nhưng lát sau bắt đầu say xe. Có nhiều đoạn đường đất khó đi, hơn nữa cậu ít khi ngồi ô tô, say đến nỗi xanh cả mặt. Tiểu Lý tắt điều hoà không khí, nói, “Tiểu thiếu gia, tôi giúp cậu mở cửa sổ nhé.”

     Lộc Miên ghé vào cửa sổ mới dễ chịu hơn một chút. Tiểu Lý không dám đi nhanh. Cuối cùng cậu vẫn nhịn không được, “Chú Lý, dừng lại một chút.”

Lộc Miên mở cửa xe, nôn ngay tại ven đường. Ngủ không được, cậu chỉ có thể nhắm chặt hai mắt chịu đựng. Mấy tiếng sau rốt cục tiến vào thành phố, Lộc Miên ngơ ngơ ngác ngác nhìn những toà nhà chọc trời ngoài cửa sổ. Lý trợ lý gọi điện thoại, nói, “Ông chủ, tôi đã đón tiểu thiếu gia, trên đường cậu ấy say xe nên đến muộn một chút.”

     Nghiêm Hành mặc dù bận nhiều việc, không có thời gian tự mình đi đón, nhưng hắn đã đẩy hết lịch hẹn đi để chờ cậu trước cửa nhà. Nhìn Lộc Miên bẹp dúm trên ghế, hắn sốt ruột vô cùng, biết vậy đã cho trực thăng đi đón. Đứng cạnh cửa xe, Nghiêm Hành giang hai tay về phía cậu, “Miên Miên.”

Nghe giọng hắn, Lộc Miên mới nhẹ nhàng mở mắt ra, vô cùng đáng thương hô một tiếng, “Cha nuôi.”

Say xe khiến cậu cảm thấy rất tủi thân, giọng đã có chút nức nở. Cậu mềm nhũn bổ nhào vào ngực hắn. Lộc Miên nhỏ con, Nghiêm Hành ôm cậu lên như ôm đứa con nít. Lộc Miên ôm cổ hắn, gục đầu vào vai hắn.

     Biệt thự của Nghiêm Hành thuộc một khu nổi danh trong thành phố. Người giúp việc kéo nhau ra xem vị tiểu thiếu gia mới, nhưng cậu ỉu xìu như mèo ốm, chỉ ngước mắt lên nhìn một chút, thấy quá đông người lại vùi đầu vào vai Nghiêm Hành. Lộc Miên cảm thấy nhà Nghiêm Hành thật lớn, thật nhiều người, mặc dù hiếu kỳ, nhưng bây giờ cậu không có sức mà tò mò gì nữa.

     Ôm cậu lên lầu, Nghiêm Hành gọi người bưng đồ ăn lên.

     “Miên Miên, đây là phòng của con. Phòng của cha nuôi ở bên cạnh, đối diện là thư phòng.”

Lộc Miên ừm một tiếng, gian phòng này đã được Nghiêm Hành cho người trang trí lại, còn dặn dò là cho bạn nhỏ ở, hơn nữa còn tự mình giám sát. Bên thiết kế kêu hắn chọn giữa hồng và lam để làm màu chủ đạo, Nghiêm Hành chọn hồng.

     Sửa sang xong, hắn rất hài lòng, hào hứng ôm Lộc Miên tới bên cửa. Lộc Miên nhìn cả căn phòng màu phấn hồng mà đau cả mắt. Say xe vốn đã khó chịu, cậu cảm thấy Nghiêm Hành đang cố ý chơi xấu mình, tủi thân kêu lên, “Con không muốn như này, con muốn đến trường ở.”

Nghiêm Hành cũng không biết đã đụng chạm phải chỗ đau gì của cậu, Lộc Miên vừa rồi còn giống như con cừu con, lúc này tại sao đột nhiên lại nổi nóng, “Làm sao vậy, vừa rồi vẫn còn ok mà?”

     Lộc Miên tức không nhịn nổi, đánh hai cái lên bả vai hắn, “Đây là phòng cho bé gái ở.”

Nghiêm Hành quả thật chưa nghĩ tới vấn đề này, chẳng qua hắn cảm thấy rất hợp với Lộc Miên. Hắn đành phải giả bộ đáng thương, để Lộc Miên khỏi đòi đến trường ở, “Cha nuôi vừa trở về từ thị trấn S đã đặc biệt tìm người sửa chữa, ngày nào cũng đến giám sát đó, chỉ là không ngờ Miên Miên không thích.”

     Hắn còn tỏ vẻ thổn thức một chút, Lộc Miên đột nhiên cảm thấy mình thật không ra gì, cha nuôi mỗi ngày bận rộn như vậy mà còn để bụng những chuyện lông gà vỏ tỏi thế này… Nghiêm Hành thấy vẻ mặt áy náy của cậu, lại nói, “Dù sao cũng là tấm lòng của cha nuôi, Miên Miên tạm ở được không? Nếu thực sự không thích thì sang phòng bên cạnh ngủ cùng cha nuôi cũng được. Trọ ở trường cũng không phải là đơn giản như con nghĩ đâu.”

     Lộc Miên sợ Nghiêm Hành thương tâm, lập tức đổi giọng, “Không trọ ở trường nữa, thế này cũng rất tốt, cảm ơn cha nuôi, con rất thích.”

Nghiêm Hành bán thảm thành công, ôm cậu đi vào phòng. Nghiêm Hành lúc đầu muốn ăn cơm trước, Lộc Miên lại sống chết đòi đi tắm trước, hắn không lay chuyển được, đành kêu người giúp việc cất thức ăn, chờ cậu tắm xong lại mang ra hâm nóng, còn hắn chờ trong phòng Lộc Miên.

     Người giúp việc trong nhà đều được một phen sáng mắt – chưa từng thấy ai ra lệnh được cho Nghiêm Hành như vậy. Thật ra tất cả bọn họ đều ngầm hiểu với nhau, trước kia Nghiêm Hành cũng từng bao nuôi tình nhân, cũng rất thích mang về nhà. Nhưng loại người tiếu lý tàng đao như hắn dù có thích người ta tới mấy cũng phải là người ta ngoan ngoãn nghe lời hắn. Nghiêm Hành không thích cái gọi là trò chơi tình yêu, hắn không rảnh vờn nhau với đám người đó, nên bọn họ cũng đều thức thời. Giờ vị tiểu thiếu gia này dù Nghiêm Hành gọi là con nuôi, nhưng mọi người đều hiểu hắn tính toán thế nào, chỉ không ngờ Nghiêm Hành lại chiều cậu ta như vậy.

     Áo ngủ cũng là Nghiêm Hành chuẩn bị, có mũ lại có cả 2 cái tai nhỏ. Lộc Miên không thích, nhưng lại sợ cô phụ tâm ý của cha nuôi nên cậu không dám từ chối. Tắm rửa xong liền đói, cậu chạy đến ngồi cạnh cha nuôi, đồ ăn lập tức được bưng lên.

     Theo lý thuyết thì Lộc Miên đang vào tuổi lớn, nhưng dáng vóc cậu lại nhỏ con. Lộc Miên thích lạnh, chỉ mặc quần đùi và áo lót, nửa nằm nửa ngồi trên ghế sa lon mà chân cũng không thể hoàn toàn chạm đất, hai cái đùi quơ trái quơ phải, Nghiêm Hành nhìn mà tâm tư nhộn nhạo.

     Đồ ăn được dọn lên bàn, Nghiêm Hành mới kéo cậu dậy. Lộc Miên không kén ăn, cho cái gì ăn cái đó. Nghiêm Hành hỏi gì cậu cũng ngoan ngoãn trả lời. Lộc Miên nhìn hắn, “Cha nuôi có muốn đưa con đi nhập học không?”

Nghiêm Hành khẽ gật đầu, Lộc Miên bĩu môi nhưng trong lòng cao hứng gần chết, ngoài miệng còn tỏ vẻ không quan trọng, “Cha nuôi không phải bận lắm sao?”

Biết vật nhỏ này lại định làm khó mình, Nghiêm Hành nhận sai trước, “Bận rộn mấy cũng phải xử lý xong chuyện học hành của con đã.”

     Ngày khai giảng, hiệu trưởng tự mình ra tiếp Nghiêm Hành và Lộc Miên. Lộc Miên tưởng phụ huynh cùng đến nhập học thì chỉ là đi cùng và xách cặp hộ mình, trước kia cùng lắm thì Lộc Diệp chỉ gặp chủ nhiệm lớp một chút, căn bản không biết lần này phụ huynh còn gặp cả hiệu trưởng.

     Hiệu trưởng khách khí y như bí thư Trần, “Cảm ơn sếp Nghiêm đã đóng góp máy móc giảng dạy tân tiến nhất cho nhà trường, tôi nhất định sẽ thu xếp lớp tốt nhất cho thiếu gia và trao đổi trước với chủ nhiệm lớp, tuyệt đối sẽ không để thiếu gia thiệt thòi.”

Nói đoạn, ông ta còn cúi đầu khom lưng một cái, Lộc Miên chưa từng gặp tình huống quỷ dị thế này, quả thực hoang mang. Nghiêm Hành dắt tay cậu đi ra khỏi phòng hiệu trưởng. Lộc Miên nghĩ thầm nhập học là như thế này sao? Hai tay trống trơn, đến sách cũng không phải cầm, cũng không biết lớp học ở đâu, bạn học cũng chưa thấy cái mặt… Lộc Miên rầu rĩ không vui đá đá chân, bị Nghiêm Hành trực tiếp ôm lên. Hắn là ai chứ? Lộc Miên chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay là hắn nhìn thấu ngay lập tức.

“Sách đã kêu Tiểu Lý đi nhận rồi. Cha nuôi làm vậy cũng không phải là muốn con trở thành trường hợp cá biệt. Ngoài hiệu trưởng và thầy giáo thì các bạn học khác không ai biết. Chủ yếu là cha nuôi sợ con ở trường bị bắt nạt.”

     Nghiêm Hành thật sự rất bận, đưa Lộc Miên về xong cũng không kịp cùng cậu ăn cơm trưa, vội vàng đến công ty ngay. Lộc Miên về phòng bắt đầu loay hoay không biết làm sao bọc sách vở. Trước kia ở nhà đều là mẹ cậu bọc giúp. Lộc Miên có chút nhớ cha mẹ. Cha nuôi không ở đây, bọc sách cũng thôi luôn. Cậu nằm sấp lên giường gọi cho Liêu A Hinh.

     Mẹ Lộc vui vẻ bắt máy, hỏi thăm cậu. Lộc Miên không dám nói cha nuôi vì mình mà quyên tặng này kia cho trường học, chỉ nói cha nuôi đối xử với mình rất rất tốt, cùng mình đi nhập học. Nhưng cha nuôi bận rồi, cậu nói nhớ nhà. Lộc Miên lần đầu tiên rời khỏi thị trấn, Liêu A Hinh an ủi một hồi mới khiến cậu nguôi ngoai. Cúp máy xong, Lộc Miên nhìn sách trên mặt bàn, ủ dột quấn chăn ngủ. Lát sau người giúp việc đi vào, thấy cậu ngủ cũng không đánh thức.

     Nghiêm Hành sợ Lộc Miên mới tới nhà mình còn chưa quen, 7h tối đã trở về. Nghe người giúp việc nói thiếu gia còn đang ngủ, hắn nhẹ chân nhẹ tay mở cửa, trông thấy Lộc Miên bộ dạng ngái ngủ ngồi dụi mắt trên giường. Lộc Miên vừa dậy, còn chưa tỉnh táo. Thấy Nghiêm Hành ngồi xuống bên cạnh, cậu liền mềm mại gọi một tiếng cha nuôi rồi nhào vào lòng hắn. Thấy đống đồ trên bàn, Lộc Miên lúc này mới nhớ ra, nói:

“Cha nuôi, sách của con chưa bọc.”

Nghiêm Hành ôm cậu đi tới bên bàn, “Để cha nuôi bọc.”

Xem mục lục

>> Xem mục lục

     Gần tết, Trấn Nam Vương phủ treo mấy ngọn đèn lồng đỏ mới có chút không khí. Ở sân huấn luyện sau hậu viện, Tương Hạ khoan thai nhâm nhi chén trà nóng, nhìn bọn hộ vệ tập luyện.

     “Gian Quan, ngươi quá lười biếng, thích mở một mắt nhắm một mắt đúng không?” Tương Hạ nhặt viên đá cuội, ném vào lưng một ảnh vệ.

     “Ái uuu!” Gian Quan kêu thảm một tiếng, lảo đảo suýt ngã.

     Mười tên hộ vệ lập tức đứng thẳng, không dám thở mạnh.

     Tên Gian Quan kia xoa xoa lưng, xoay người nhìn Tương Hạ, lặng lẽ dùng khẩu hình mắng hắn: “Ai cũng như ngươi thì sau gáy cũng phải mọc ra mắt à.”

     Tương Hạ không thèm để ý, gác cao một chân, thoải mái dựa vào ghế nằm, lười biếng nói: “Mặt mũi vui tươi lên chút, ai mà lười biếng, kẻ xui xẻo chính là ta đấy, nghe chưa?”

     “Vâng!”

     Có một nữ ảnh vệ cao gầy mảnh khảnh, tóc dài buộc ở đỉnh đầu, đuôi tóc rũ xuống bên hông, sau lưng treo một cái màu xanh sẫm vỏ trường đao, toàn thân toát lên khí khái anh hùng. Nàng đến bên cạnh Tương Hạ, rót chén trà cho ngọt giọng, uống hai ngụm rồi nói: “Bên ngoài nhờ ta đưa phong thư đến, ta đặt trên bàn trà của ngài.”

     “Không phải đã nói ai tặng gì cứ từ chối hết sao?” Tương Hạ nhíu mày, đặt chén trà xuống, “Cứ nói ta chỉ là tốt thí hầu hạ tiểu Vương gia, không có quyền lực gì, cũng không tác động được gì, cho bọn họ đỡ phải xun xoe hoa hòe.”

     “Là Nhị công tử Ninh phủ.” Thu Thiền nhàn nhạt nói, “Chuyện nhà hào môn ta không làm chủ được.”

     Tương Hạ sờ cằm suy nghĩ một hồi : “Ta đi xem một chút. Đừng để cho bọn họ tranh thủ thời gian mà lười biếng đó.”

     “Ừm.” Thu Thiền đặt chén trà xuống, đi ra giữa sân huấn luyện.

     Sở Đàm đi học rất buồn chán, lúc quay về hỏi ảnh vệ đang trực bên người mới biết cả trưa nay Tương Hạ bận huấn luyện.

     “Bản vương ra ngoài đi dạo.” Sở Đàm ném sách. Ảnh vệ lúng túng, chưa biết tính tiểu Vương gia, liền không dám nhiều lời. Cậu cầm áo lông choàng lên vai Vương gia, thấp giọng hỏi, “Vương gia muốn đi đâu ạ?”

     “Không ra ngoài phủ, ngươi không cần đi theo, nghỉ ngơi đi.” Sở Đàm chậm rãi ra khỏi sảnh.

     Tiểu ảnh vệ không dám đi theo, cũng không dám không đi theo. Vương gia thì hiền lành, nhưng lỡ có sứt mẻ chỗ nào, Tương Hạ sẽ đánh chết cậu.

     Chỉ còn vài ngày nữa là tới Tết, Sở Đàm chà xát hai bàn tay lạnh buốt. Dạo vòng vòng bên trong phủ, bất tri bất giác đôi chân y đã hướng tới nơi Tương Hạ ở. Cửa không cài then, Sở Đàm nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào. Trong phòng ấm áp, y ngồi bên cạnh bếp than còn chưa tắt, vừa chà xát hai bàn tay, vừa đợi Tương Hạ về.

     Trong phòng tìm chỗ đặt chân cũng khó. Quần áo sạch cũng không gấp, nhét bừa vào tủ. Ám khí đủ kiểu rớt đầy đất. Trên bàn, sổ sách bày bừa, bút lông cắm ngược vào ống.

     Y vô thức đưa tay lên, sờ nốt ruồi ở khóe mắt. Hai tai nóng lên, y vội nhét đôi hạc về chỗ cũ. Nhét vào một nửa, lại có một phong bì thư rơi ra, miệng cũng không dán kín, tờ giấy bên trong cũng rơi ra một nửa.

>> Xem mục lục