Hôm nay tôi muốn viết một cái gì đó truyền cảm hứng hơn, để tự kéo mood mình lên và cũng là cổ vũ tinh thần cho các cô nhé ☺️

Từng có câu nói của một vị khách hàng làm tôi ấn tượng sâu sắc đã nhiều năm nay. Lúc đó, tôi hỏi han xã giao rằng “Thấy chị rạng rỡ vậy thì chắc là dạo này cuộc đời đang thăng hoa lắm ạ?”, và chị ấy đáp hớn hở:

“Đời như dở nhưng vẫn phải niềm nở chứ em.”

Wow, thoạt nghe chỉ thấy chị thật hóm hỉnh. Tưởng chừng lời ấy chỉ là đáp vu vơ. Nhưng thực ra lúc vu vơ rất ít ai cũng có thể thốt lên một câu như vậy – mà chỉ có những người phụ nữ từng trải và bản lĩnh! Vì sao? Chẳng ai có cuộc sống hoàn toàn màu hồng, ai cũng có cái “sầu riêng”, nhưng để vẫn luôn “niềm nở” với đời được thì mấy ai làm nổi? Cần cả một bầu trời bản lĩnh đấy!

Ngay cả những người đã trải đời bao năm như các cụ già, cũng vẫn không ít lần sẽ “giận cá chém thớt”, mặt xưng mày xỉa với con cháu mỗi khi có điều gì u uất khó giải toả.

Đúng vậy, “xả rác” thẳng lên đầu những người có vị thế yếu hơn mình là cách làm phổ biến mỗi khi “đời như dở”. Hành vi này đầy tính bản năng, giống như vừa mắc ẻ đã phải tìm ngay bụi chuối gần nhất vậy. Nói dễ nghe thì đó chỉ là thói quen trút giận bừa bãi vô tâm của những người cậy mình “bề trên”, còn nói một cách bản chất thì đó là hiện tượng “cá lớn nuốt cá bé” trong xã hội loài người: chúng ta bắt nạt kẻ yếu thế hơn mình, bất kể là người thân máu mủ hay là người dưng nước lã.

Nhưng làm khổ người khác có khiến đời bạn khá lên được không? Thường thì nó chỉ khiến người ta né xa bạn ra thôi – không ai tự dưng muốn làm thùng rác miễn phí cho bạn, vì họ cũng còn bao phiền phức phải tự lo. Nếu có ai tự nguyện làm chỗ xả cho bạn, thì chỉ có 3 trường hợp: một là bạn có giá trị gì đáng để họ lợi dụng, hai là họ có máu M (masochistic – tạm hiểu là họ thích bị ngược đãi), ba là họ lỡ làm chồng làm con bạn rồi thì họ đành phải nghe bạn lải nhải. Ngay cả trong 3 trường hợp đó, những thùng rác miễn phí này cũng sẽ không giúp cải thiện thực trạng đời bạn chút nào. Chỉ là sự tiêu cực của bạn đang lây nhiễm thêm sang cho người khác thôi.

Vấn đề của bạn chỉ được giải quyết khi một giải pháp hiệu quả được thực hiện. Để tìm được giải pháp, việc đầu tiên là đầu óc phải bình tĩnh. Để bình tĩnh được trong nghịch cảnh, bạn phải có tâm thế thản nhiên. Đây chính là cái khó nhất. Bởi “đàn bà bản năng” thì nhiều mà đàn bà thản nhiên thì hiếm.

Thực tế, những người có thể thản nhiên được thường là đàn ông hơn là phụ nữ. Phụ nữ dễ bị cảm xúc khống chế tức thời, quá vội phản ứng nên họ không kịp cân nhắc đến những cái dài hạn. Họ có thể đột nhiên nổi đóa chửi bới om xòm, đột nhiên khóc lóc tùm lum rồi ngất xỉu, đột nhiên làm ra những hành động bột phát xốc nổi mà sau đó hồi thần nghĩ lại họ mới thấy là … ngờ u. Đàn bà bản năng như vậy có đầy rẫy trên phim ảnh lẫn ngoài đời: họ chịu tác động rất mãnh liệt bởi tình cảm, tình nghĩa, tiền bạc và những biến cố liên quan. Cái gì họ cũng thấy nghiêm trọng, đời họ kịch tính rối rắm như phim truyền hình giờ vàng, trong khi người ngoài nhìn vào thì chẳng thấy có chuyện quái gì đáng nói cả. Kiểu drama queen này khi còn trẻ thì có vẻ cute hột me, có vẻ “cô gái này thật thú dzị” trong mắt đàn ông, bởi sự “bất lực” một cách ngờ nghệch của họ kích thích bản năng che chở của cánh đàn ông. Nhưng khi phải đối mặt với những áp lực thực sự của người trưởng thành (ví dụ như mẹ chồng quái thai ngâm giấm, trầm cảm sau sinh, tiền mãn kinh, chồng ngoại tình, con nghiện ngập, gia đình phá sản…) thì những người phụ nữ bản năng này sẽ biến thành ngọn núi lửa không thể kiềm hãm, càng về già càng không thể mê nổi.

Vì sao đàn ông thản nhiên hơn? Một phần là do cơ chế phản ứng tự nhiên khác nhau của nam giới và nữ giới (đàn ông với bản năng săn mồi mạnh hơn sẽ coi cảm xúc như là những tín hiệu cần nắm bắt để đánh giá môi trường xung quanh), và cũng do định kiến xã hội khiến họ phải học cách che giấu bớt cảm xúc của mình để tỏ ra mạnh mẽ. Cảm xúc thì ai chẳng có, chỉ là phụ nữ quen phản ứng tức thì và tìm chỗ xả vội, thay vì phân tích để tìm cách xử lý có lợi như cánh đàn ông hay làm. Vậy nên, đàn bà thản nhiên thường là số ít những người đã bị đời tôi rèn và giỏi toan tính thiệt hơn. Không có chỗ dựa, không có ai khác xử lý tàn cục hộ mình nên họ sớm quen tự mình lo lấy.

Cũng phải nhấn mạnh rằng thản nhiên ở đây không có nghĩa là vô cảm hoặc gạt bỏ cảm xúc. Thản nhiên nghĩa là, dù có biến gì đi nữa, bạn cũng có thể:

  • (1) Phân tích cảm xúc của mình để đánh hơi xem có vấn đề gì đang hoặc sắp xảy ra
  • (2) Đánh giá mức độ nghiêm trọng của sự việc bằng cái đầu lạnh, thay vì lập tức “phiêu” theo cơn lũ cảm xúc
  • (3) Phân biệt rạch ròi cái gì có cách giải quyết, cái gì là không thể giải quyết: nếu có cách giải quyết, bạn có thể trả cái giá cần thiết để tối ưu lợi ích của mình; còn nếu sự việc hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của bạn, bạn biết rằng phát rồ lên hay hành hạ người khác cũng chẳng ích gì

Nếu nói thật thì bạn đã làm được cái nào trong 3 cái này? Có phải số (1) và số (3) nghe hơi lạ lẫm? Số (2) thì nghe rất phổ biến, nhưng thường chúng ta sẽ không làm được số (2) nếu chưa làm tốt số (1). Vậy hãy bàn từng cái.

(1) Phân tích cảm xúc của mình để đánh hơi xem có vấn đề gì đang hoặc sắp xảy ra:

Khi những cảm xúc quá mạnh mẽ thì thường là vấn đề đã rõ như ban ngày, không cần bạn phân tích gì nữa. Ví dụ, khi bạn rất tức giận, thì những sự kiện khó chịu như bị phản bội, bị quỵt nợ,… đã vỡ lở rồi. Nhưng khi những cảm xúc chỉ ở mức mơ hồ, thoáng qua thì thường là vấn đề chưa bộc lộ rõ. Lúc này đòi hỏi trí thông minh cảm xúc (EQ) rất cao, thậm chí cần phải có giác quan thứ 6 (trực giác, linh cảm) nhạy bén mới giúp bạn nắm bắt kịp và phân tích được. Những ai thường xuyên gạt phắt đi cảm xúc của bản thân thì sẽ khó mà bắt được tín hiệu gì. Về chuyện này, phụ nữ thường nhạy bén hơn đàn ông, vì họ hay để ý lặt vặt. Tôi sẽ kể câu chuyện có thật của một người bạn (tạm gọi là M) để làm ví dụ.

Một hôm tan tầm, đang được anh người yêu (cũ) đón về thì đột nhiên M mơ hồ có cảm giác hoang mang bất định, có chút hoảng hốt nhưng lại không phải quá hết hồn. Lúc đó M chưa biết cảm xúc này từ đâu mà ra và cũng chưa có ý nghĩ hay suy đoán cụ thể nào. M liền nói với anh này về cảm giác kỳ lạ đó của mình, nhưng anh ta chỉ nói đại khái mấy câu như là, em nghĩ nhiều quá. Cánh đàn ông thường hay nói qua loa kiểu đó để đối phó cho xong mấy chuyện “tào lao” của hội chị em, nên M không nghĩ ngợi gì thêm và không chú ý tới cảm xúc kỳ lạ kia nữa. Cảm xúc đó có nhạt bớt, nhưng nó không hoàn toàn biến mất, giống như là một viên sỏi nhỏ lợn cợn dưới lót giày vậy.

Khoảng 3h đêm hôm đó, đột nhiên M tỉnh ngủ, rồi quyết định xuống hầm gửi xe để xem người yêu về chưa (họ trọ ở 2 phòng khác nhau trong cùng 1 chung cư mini và cùng gửi xe dưới hầm). Xuất phát điểm không phải vì cô ấy nghi ngờ gì cả mà chỉ vì biết tối đó anh ta đi ăn tất niên với câu lạc bộ võ thuật, cô ấy sợ anh ta bị chuốc say rồi nhỡ đâu đi đường không an toàn. 3h đêm mà còn nhắn tin thì có vẻ hơi lố, vậy nên M quyết định đi xuống xem, nếu chưa thấy có xe của anh ta thì mới gọi điện hỏi han. M xuống đến nơi thì vừa lúc cửa cuốn của hầm đang từ từ mở lên – và cô ấy nhìn thấy một đôi (cẩu) nam nữ đang hôn hít ở ngoài cửa. Vâng, chính là anh ta và một cô gái nào đó. Tóm lại, M phát hiện ra mình bị cắm sừng.

Lúc này thì M đã hiểu được cảm xúc hoang mang, hốt hoảng kia là từ đâu mà ra – đó chính là trực giác của phụ nữ. Nhưng ban đầu cô ấy đã không đánh hơi được bất kỳ cái gì. Vấn đề là ở chỗ, chính M đã quyết định không chú ý tới cảm xúc đó (bỏ qua tín hiệu), vậy nên tất nhiên là không có quá trình phân tích, đánh hơi gì cả. Gạt bỏ cảm xúc như thế này chính là một sai lầm phổ biến của những người EQ thấp. Cảm xúc càng mơ hồ, khó hiểu, vu vơ, thì chúng ta càng có khuynh hướng lờ đi. Giá như M tập trung vào nó và nhận định rằng hẳn là phải có “cái gì đó sai sai”, thì cô ấy đã có thể xem lại những biểu hiện nhỏ bất thường gần đây trong cuộc sống và biết phải nghi ngờ/ đề phòng ai rồi. Những biểu hiện bất thường này thực ra không hề khó quan sát được, chẳng qua người trong cuộc như cô ấy đánh giá chúng là bất thường hay bình thường mà thôi, ví dụ:

  • Hai người vừa mới xác định quen nhau chưa được 3 tuần mà anh ta đã thăm dò ý định kết hôn của M.
  • Anh ta nói rất muốn kết hôn, khao khát có một gia đình, nhưng khi M tỏ vẻ không quan tâm lắm, anh ta lại không hối thúc, không cố gắng thuyết phục, chỉ im lặng, nhưng thi thoảng vẫn lộ vẻ mặt hơi nôn nóng.
  • Bọn họ có bất đồng quan điểm về một vấn đề mấu chốt: anh ta muốn phụ nữ lấy chồng xong chỉ ở nhà nội trợ, tiền cứ tiêu của chồng là được, còn M muốn có sự nghiệp riêng như một cô gái bình thường. Anh ta ngoài miệng tỏ vẻ tôn trọng quan điểm của M, nhưng vẻ mặt thi thoảng lại có chút sốt ruột, thiếu kiên nhẫn.
  • Anh ta tỏ vẻ rất nghiêm túc, rất thích M, nhưng tiệc tất niên của câu lạc bộ võ thuật (nơi mà anh ta dành phần lớn thời gian trong tuần để tham gia) thì anh ta lại không hề mời M đi cùng để giới thiệu cho bạn bè.
  • Trước khi đi đến tiệc tất niên của câu lạc bộ võ thuật, anh ta còn cố gắng dành thời gian đưa M đi ăn bữa tối 2 người, sau đó còn lăn giường với cô ấy rồi mới vội vã đi.
  • Những lúc lăn giường với anh ta, đặc biệt là tối hôm đó, M thường không tập trung được, hay nghĩ miên man và không “phiêu” được gì hết. Anh ta thì liên tục kêu sướng, rồi bảo M đừng lo lắng.
  • Hồi mới làm quen, anh ta có lần tự nhiên nói rằng mình không phải loại người nghiện ôm máy tính hay bắt cá nhiều tay, mặc dù cô ấy không hề hỏi gì đến những vấn đề đó.
  • Quen nhau đã 3 tuần mà anh ta chưa từng up ảnh hay thông tin gì liên quan tới M lên trang cá nhân Facebook. Tuy nhiên anh ta vẫn thường xuyên vào comment, thả tim các post của cô ấy.

Theo các cô thì biểu hiện nào của anh ta trong những biểu hiện nói trên được tính là bình thường? Tôi thì cho rằng nếu xét riêng lẻ từng cái một thì không có cái nào là red flag rõ ràng, nhưng nếu xâu chuỗi lại, một người đàn ông mà có 3-4 trong số những biểu hiện này thì cũng lạ. Nhưng nếu đang không có gì quá bất mãn với đời, chúng ta thường sẽ không tự dưng ngồi xâu chuỗi các thứ như là thám tử Conan. Thường ta sẽ cần một kích thích nào đó từ vũ trụ rồi mới bắt đầu đi xâu chuỗi, nghiền ngẫm các sự kiện.

Ngoài ra, nếu nhìn nhận những biểu hiện này, ai muốn tin là không có gì bất thường thì họ vẫn sẽ có cái lý riêng để chứng minh là tất cả bình thường, còn ai đang nghi ngờ sẵn thì sẽ thấy càng nghĩ càng quái dị. Vì vậy, mấu chốt là ở chỗ, cô có tiếp nhận tín hiệu kỳ quặc vu vơ từ vũ trụ hay không >> có chú ý tới nó không >> có rút ra nhận định gì không >> có soi xét lại thực tế để rà soát những dấu hiệu bất thường không.

Tóm lại, những người có thể phân tích cảm xúc của mình để đánh hơi xem có vấn đề gì đang hoặc sắp xảy ra thường là những người rất lắng nghe bản thân, không bỏ sót bất cứ thứ gì, tin tưởng và tập trung nghiền ngẫm những tín hiệu cảm xúc. Họ có sự cảnh giác cao độ với những cảm giác của mình.

Nếu đã làm được đến đây, bạn cũng sẽ dễ dàng (2) đánh giá mức độ nghiêm trọng của sự việc bằng cái đầu lạnh thay vì phản ứng bừa bãi.

Với sự tỉnh táo phán xét của một cái đầu lạnh, bạn sẽ nhìn được tổng thể hơn là chỉ tập trung vào mỗi những điểm đen đang có vấn đề. Vì vậy, sẽ không có cái gì là quá nghiêm trọng cả.

Tổng thể ở đây là gì? Hạnh phúc của bạn được cấu thành từ nhiều mảng khác nhau: sức khoẻ, sự nghiệp, tiền bạc, ước mơ, tình thân, tình yêu, tình bạn, tình đồng nghiệp, du lịch, giáo dục, thời trang, thú cưng, giải trí,… Mỗi mảng như một thành trì. Ngay cả khi có vài thành trị bị sập thì bạn cũng không thể để những thành trì còn lại sập theo như domino được – bạn phải kiểm soát được bức tranh tổng thể. Ví dụ, khi tình yêu hoặc tình thân có vấn đề, phụ nữ rất dễ suy sụp, bắt đầu đắm mình trong mớ suy nghĩ tiêu cực, share stt đạo lý này kia, và quên béng mất rằng mình phải hưởng thụ hạnh phúc ở những mảng còn lại. Nàng vẫn có thể đi du lịch, làm mới tủ quần áo, thử thay đổi phong cách ăn vận, kết bạn, tập trung học một ngôn ngữ hay kỹ năng mới để phát triển sự nghiệp,… Có rất nhiều việc để làm và hưởng thụ mà bỗng dưng bị nàng lãng quên mất trong lúc đắm chìm vào đau khổ.

Nếu giữ được cái đầu lạnh để đánh giá xem các vấn đề chiếm tỉ trọng ra sao trong bức tranh đời mình, bạn sẽ không chôn chân quá lâu ở những thành trì sụp đổ và phí hoài bản thân. Không ai có thể giữ cho mọi phương diện hoàn hảo mọi lúc mọi nơi được – có chỗ hỏng có chỗ toang mới là chuyện bình thường. Nếu tổng thể vẫn đang bình thường, hãy cứ tiếp tục như mọi khi, thậm chí sống tốt hơn bao giờ hết để bù lại những tổn thất của mình.

Hãy quan sát những bức ảnh dưới đây và đoán xem người chụp nó có tâm trạng thế nào?

Bạn có nghĩ rằng người này vừa mới sụp đổ cùng lúc cả công việc, ước mơ, tình đồng nghiệp, tình yêu, tình bạn, lẫn sức khỏe không? Cô ấy đã vứt bỏ công việc lương cao gấp 3 lần để tha hương đến một thành phố khác theo đuổi công việc mơ ước, đổi lại phải vắt kiệt sức lực của mình 15 tiếng/ngày để cày cuốc, 22 tuổi đã bị đau tim 3 lần liên tiếp trong 1 tuần vì stress, thiếu ngủ, thiếu dinh dưỡng, bị sếp thả thính công khai không được quay sang đổ tội và đuổi việc, bị người yêu cắm sừng, bị bạn thân tri kỉ 3 năm trở mặt thành thù. Tất cả diễn ra cùng một lúc.

Và cô ấy đã gọi về nhà để nghe giọng bố mẹ, ăn kem uống bia, xỏ lỗ tai, nghe nhạc sống, ôm gấu bông nhỏ đi dạo, tặng hoa cho tra nam, đạp xe ngắm thành phố lúc 5h sáng và chụp những bức ảnh này, như một khách lữ hành đang yên lặng thưởng thức chuyến du lịch dài ngày của mình. Yup, đó chính là tôi năm 22 tuổi – vẫn lắng nghe sự đau khổ, lụy tình, thù hận, chán đời, thất vọng,… đang cuộn lên trong lòng mình, cũng không hề giả bộ vui vẻ, nhưng vẫn đồng thời hưởng thụ tất cả những gì còn lại để tự hồi phục tinh thần trước khi tính toán tiếp trang sau của đời mình.

Nhìn lại thì đến ngày hôm nay tôi cũng chưa bao giờ đẩy mạnh việc hưởng thụ cuộc sống bằng thời điểm đó. Nói cách khác, nếu không có những biến cố kia xảy ra, tôi sẽ chẳng bao giờ biết rằng hóa ra bố mẹ chưa từng quay lưng đi dù thấy tôi ngu vãi, hóa ra tắm nắng thôi cũng có sức mạnh chữa lành, hóa ra tặng hoa cho tra nam thay vì tạt mắm tôm sẽ khiến tôi nhận ra rằng anh ta không có gì đáng để tôi đếm xỉa, và hóa ra thành phố xô bồ đó lại đẹp như vậy lúc mặt trời chưa kịp mọc.

Hãy tận dụng những khoảng thời gian sóng gió để nâng niu chính mình, vì lúc bình thường bạn sẽ chẳng nhớ phải làm điều đó. Một khi bản thân được nâng niu, bạn sẽ thấy dù cháy to đến mấy cũng sẽ dập được thôi.

Bước vào trạng thái này, bạn có thể tỉnh táo vạch bút ra (3) phân biệt rạch ròi cái gì có thể giải quyết, cái gì không thể giải quyết và tìm được cách tối ưu hóa lợi ích của mình. Lợi ích ở đây có thể là tiền bạc, quan hệ, sức ảnh hưởng, thời gian, sự thanh thản hoặc tình cảm. Hãy tự hỏi, nếu bạn lựa chọn cách ứng biến nào đó, thì mấu chốt là bạn thu lại được lợi ích gì và phải trả giá những gì?

Còn những biến cố không thể có cách giải quyết thì sao? Là một người hay suy nghĩ nhiều, tới mức độ dễ bị ám ảnh, thì tôi rất hay mắc kẹt ở khúc này, liên tục cắn rứt mà không có hồi kết, rất tổn hại tinh thần mà không có tác dụng thực tế gì hết.

Một chị mentor thời đại học đã dạy cho tôi rằng, với những sự việc hoàn toàn không trong tầm kiểm soát, tôi phải học cách buông tha cho mình. Đúng vậy, hãy chấp nhận rằng bạn không phải là siêu nhân, vẫn sẽ có những thứ bạn không thể tác động gì được và cũng chẳng nhờ ai khác kiểm soát giúp được. Lúc đó, việc duy nhất cần làm là buông tha bản thân và kệ thôi.

Nói nghe đơn giản như vậy, nhưng chữ “kệ” này không phải ai cũng dễ học được. Trong thần số học, những ai có chỉ số đường đời là 9 sẽ có bản năng gánh vác trách nhiệm, do đó “kệ” là cả một thử thách với họ. Nếu bạn không phải số 9, ít nhất bạn cũng có thể nhẹ nhàng bước qua được cửa này rồi.

Đọc đến đây, bạn có thấy “thản nhiên” đúng là một loại bản lĩnh không? Những người thản nhiên không phải là kẻ vô tình, “trơ như đá” hay lạnh lùng, mà là những người nhạy cảm, tỉnh táo, khôn ngoan và tự quản lý tốt bản thân. Họ thản nhiên một cách bản chất chứ không cần phải cố tỏ ra vẻ ổn. Bạn thật may mắn nếu có được một người mẹ hay người vợ như vậy. Và nếu bạn có thể trở thành một người phụ nữ thản nhiên, người đầu tiên hạnh phúc hơn sẽ là chính bạn.

Dear các cô,

    Tôi viết bài này trong tình trạng đang xem xét lại cách chi tiêu của mình trong vòng 10 năm vừa qua kể từ khi bắt đầu tự kiếm tiền. Trong 10 năm, có những giai đoạn tôi kiếm rất khá so với bạn đồng lứa, cũng có những giai đoạn eo hẹp (ví như hiện tại) và nó cũng ảnh hưởng tức thì tới cách chi tiền ở từng giai đoạn của tôi (tất nhiên đó là do tôi chi tiêu ko có kế hoạch nên mới dễ bị đồng tiền làm ảnh hưởng như thế). Sau 10 năm khi nhìn lại cả một quá trình, tôi mới thấy có những thứ lẽ ra không nên mua làm gì cho phí tiền, và có những thứ lẽ ra nên tiết kiệm tiền để mua. Nếu dồn số tiền đã lãng phí lại để mua những thứ nên mua thì thực ra là dư sức và khôn ngoan hơn nhiều.

     Vậy nên bài này viết cho các cô với hy vọng mỗi cô sẽ cảm thấy hữu ích trong việc quy hoạch lại chi tiêu ngắn hạn, dài hạn của mình để mỗi đồng bỏ ra đều xứng đáng, ko bao giờ phải tiếc nhé.

     Tất nhiên, vẫn phải nói trước rằng mỗi người mỗi khác, về tính chất công việc, thị hiếu và ưu tiên khác nhau nên bài này không nhằm dập khuôn cho tất cả phụ nữ. Tôi chỉ chia sẻ những trải nghiệm và cân nhắc của mình, nếu cô thấy hợp lý thì có thể cân nhắc khi quy hoạch chi tiêu của bản thân.

1. Đồng hồ đeo tay:

     Thứ mà tôi cảm thấy đáng đồng tiền bát gạo nhất mà tôi từng mua là một chiếc đồng hồ loại tốt. Tốt ở đây có nghĩa là mỗi lần đeo vào, cô sẽ lập tức cảm thấy tự tin hơn hẳn và chuyên nghiệp hơn hẳn. Tốt nghĩa là kiểu dáng và thương hiệu của nó sẽ không bao giờ lỗi thời.

     Vì sao lại là đồng hồ mà ko phải là những item khác như Iphone/ túi hiệu/ giày hiệu/ vòng cổ lắc tay?

     Một là vì đồng hồ tạo ấn tượng cô là người chuyên nghiệp, có khái niệm về thời gian. Nói cách khác, thời gian là một thứ rất giá trị đối với cô, nên cô chỉ dành thời gian cho những người và việc xứng đáng – điều đó khiến đối phương có cảm giác được tôn trọng và tôn trọng lại cô. Nếu cô xài những item khác sẽ khó mà tạo ra được ấn tượng kiểu đó. Vậy nên trong ngắn hạn, cô sẽ cảm thấy tự tin, chuyên nghiệp, tự ý thức rõ về bản thân hơn, và trong dài hạn khi cô làm việc với những người có quyền lực, địa vị, chiếc đồng hồ đủ tốt sẽ giúp cô không cảm thấy lạc quẻ giữa xã hội nhỏ của họ.

     Thứ hai là vì, trong xã hội ngày nay, chơi đồng hồ mới khác biệt, chơi túi hiệu/ giày hiệu/ Iphone/… đã quá phổ thông rồi. Hơn nữa, những thứ kia chỉ tạo cảm giác khoe tiền, nên đôi khi nếu trang phục không ăn nhập (quá tồi tàn/ quá phô trương so với món đồ đó) thì đối phương thậm chí có thể đánh giá cô là hạng giàu xổi hoặc cố làm mẽ, hoặc thậm chí nghĩ rằng cô xài hàng fake. Nhưng nếu cô chơi đồng hồ, dù cô có mặc cái gì đi chăng nữa cũng không sợ lố lăng – bởi vì họ sẽ nhìn nhận cô thuộc dạng người coi trọng thời gian thay vì chỉ coi trọng tiền, loại cô ra khỏi nhóm giàu xổi khoe mẽ, và khi đó cô có ăn mặc thoải mái một chút thì đối phương cũng sẽ chỉ nghĩ là cô giản dị, không khoe khoang mà thôi. Ngay cả khi cô xài ô tô cũng chưa chắc đã khiến đối phương phải nhìn cô bằng ánh mắt khác như vậy – chuyện này tôi đã từng trải nghiệm khi có lần ngồi một chiếc xe sang của một vị để đi vào một chỗ khá là private và bị gác cổng giữ lại để hỏi đến đó làm gì, sau đó vị này hạ cửa xe xuống và gác tay lên chỗ cửa xe, để lộ chiếc đồng hồ, gác cổng lập tức gật đầu mời vào mà không cần nghe câu trả lời gì nữa. Trong trường hợp này, tay gác cổng chưa chắc đã là người có tiền, nhưng anh ta đủ hiểu biết.

     Kể ra trường hợp đó cũng để nhấn mạnh rằng không phải ai cũng biết đánh giá người khác qua chiếc đồng hồ – thực tế là chỉ có những người mà thời gian của họ chính là tiền, và những người thực sự hiểu biết, thì mới để ý đến chi tiết này. Nhưng thực ra tôi thấy, nếu đối phương không thuộc một trong hai dạng này thì cô căn bản không cần quá để ý xem họ đánh giá mình ra sao, miễn cô thoải mái là được.

     Tôi hiện tại chưa thật sự cần gây ấn tượng với ai cả, nhưng tôi thấy cảm giác chuyên nghiệp và trân trọng đối phương là một điều cần thiết khi đi làm lẫn khi hẹn hò. Vậy nên chiếc đồng hồ gần như không bao giờ rời tay. Ngay cả trong ngày cưới, chuyên viên makeup đã yêu cầu tôi bỏ đồng hồ, nhưng tôi vẫn từ chối, bởi vì càng là dịp trọng đại tôi càng thích đeo. Tôi cảm thấy đồng hồ trang trọng hơn bất cứ thứ trang sức đeo tay nào khác. Kể cả lúc hẹn hò, tôi cũng sẽ cân nhắc đeo hay không đeo, tùy vào mức độ tôi coi trọng đối phương tới đâu, bởi vì lười ra ngoài lắm nên không phải ai tôi cũng chịu gặp, nhưng mặt khác cũng cân nhắc xem khí tràng đối phương mạnh tới mức nào vì nếu anh ta quá hiền lành mà tôi lại đeo đồng hồ đi gặp thì cũng ngại sẽ làm cho đối phương cảm thấy bị lấn lướt. Còn trong công việc, những lúc đột xuất phải xã giao với các sếp nọ sếp chai thì tôi cũng không lấn cấn gì cả, miễn là tôi đã đeo đồng hồ, tóc không bết và có tô son là đã đủ tự tin.

     Lựa chọn đồng hồ kiểu nào và bỏ ra bao nhiêu tiền?

     Đây hẳn là chuyện không dễ quyết. Ngân sách cho đồng hồ tùy vào mỗi người – tôi luôn quan niệm không có đắt hay rẻ, chỉ có phù hợp hay không. Nhưng tối thiểu tôi nghĩ cô nên chi ra 1 tháng lương cho khoản đầu tư này, kể cả nếu tháng lương 5.000.000 thì cũng đã đủ để có một chiếc Candino cơ bản. Một tháng lương không phải là quá lố, nếu so với số tiền mỗi phụ nữ chi ra trong cuộc đời cho việc đổi Iphone, vòng tay, nhẫn hay túi hiệu. Trong khi đó, đồng hồ thường là không phải đổi nhiều lần, trừ phi cô có sở thích sưu tập đồng hồ.

     Còn về kiểu dáng, một khi cô đã muốn gắn bó với một chiếc đồng hồ trong 5-10 năm, và mục đích lựa chọn là để tạo cảm giác chuyên nghiệp, trang trọng, thì cô không nên chọn những kiểu dáng cầu kỳ/ cách điệu/ hầm hố theo mốt nọ mốt kia, mà hãy chọn những style càng cổ điển, tối giản càng tốt, không lòe loẹt hoa mỹ điệu đà quá thể, mà nên tinh tế ở những chi tiết nhỏ và ở chất liệu – như vậy vừa tránh lỗi mốt vừa dễ phối đồ.

     Cụ thể, con số trên mặt đồng hồ nên để font chữ càng đơn giản càng tốt, đừng uốn éo văn vở vì sẽ dễ bị quê và khó phối đồ. Đính đá bên ngoài cũng nên hạn chế vì nếu đá không đủ xịn thì một thời gian ngắn là xước/xỉn, còn đá quá xịn thì lại ngại không thể đeo thường xuyên vì sợ quá phô trương cho những dịp bình thường hoặc sợ mất cắp, rơi đá… nếu đính đá thì chỉ cần 1 – 2 viên nhưng phải là loại tốt và nên đính bên dưới mặt đồng hồ chứ không nên phơi ra ngoài, hoặc không thì có thể thay toàn bộ con số bằng đá (nếu đá đó đủ tốt). Kiểu dây cũng nên tối giản để dễ phối đồ, nhưng phải chọn chất liệu sang trọng một chút, bởi vì con mắt hiểu biết thì nhìn là biết ngay dây đó chất liệu gì, da giả nhìn sẽ rất lộ liễu, nếu không muốn đeo da thật thì hãy đeo dây bằng thép. Một điểm rất quan trọng với tôi là mặt của đồng hồ, nên chọn ít nhất là saphire thay vì kính thông thường, vì cô sẽ đeo nhiều năm, va quệt nhiều, thậm chí làm rơi, nên saphire sẽ cực kỳ hạn chế xước, đồng hồ của cô trông sẽ không bị cũ. Saphire có thể hơi tốn kém một chút, nhưng bù lại chiếc đồng hồ đó sẽ trông mới trong nhiều năm hơn, đỡ phải tốn tiền đổi cái khác. Về màu sắc, đen, bạc, trắng tương đối an toàn, màu vàng kim sẽ kén trang sức và quần áo phối cùng, lại dễ bị dừ, còn những màu lòe loẹt thì nhanh chán và nhanh lỗi thời.

     Một điều nên lưu ý nữa là đừng chọn những chiếc đồng hồ mà chỉ phù hợp với một phong cách ăn mặc duy nhất. Điều này thường xảy ra với những cô nàng trung thành với một kiểu phối đồ nào đó, ví dụ như thường xuyên ăn mặc bánh bèo công sở, thường xuyên ăn mặc cool ngầu, thường xuyên ăn mặc thể thao,… Bởi vì sao? Nếu cô đã xác định đeo 5-10 năm, không có gì đảm bảo cô sẽ không thay đổi sang style khác trong chừng đó thời gian. Tin tôi đi, tâm lý phụ nữ sẽ dễ dàng thay đổi lắm, và khả năng thay đổi công việc cũng nên được cân nhắc. Hãy chọn chiếc đồng hồ nào đủ tối giản để có thể phù hợp với mọi phong cách chứ đừng coi nó là một thứ trang sức nhất thời.

2. Giày:

     Trong những thứ mặc lên người thì giày là thứ dùng thường xuyên nhất và ảnh hưởng nhiều nhất tới cảm giác thoải mái và thậm chí là tâm trạng nhất thời của một phụ nữ.

     Có những đôi bốt mà vừa xỏ chân vào đã làm cô cảm thấy đầy quyền lực và sẵn sàng để gặp bất kỳ ai. Có những đôi giày thể thao mà vừa xỏ chân vào đã khiến cô muốn nhảy chân sáo. Có những đôi guốc mà vừa xỏ chân vào đã khiến cô cảm thấy như một vedette. Tôi thật sự không hề nói quá – chỉ là cô đã từng trải nghiệm những đôi giày như vậy hay chưa mà thôi. Nếu chưa, hãy tìm kiếm trải nghiệm đó, vì nó đủ đặc biệt để khiến cô muốn gắn bó trọn đời và cảm thấy việc mặc cái gì cũng không quá quan trọng.

     Vậy thì chọn theo tiêu chí nào?

     Ở đây tôi đang không nói đến những đôi giày mà cô mua chỉ để thi thoảng đổi gió. Hãy nghĩ đến việc cô sẽ không cảm thấy chán đôi giày này trong vòng 7-10 năm, khi đó cô sẽ biết mình cần gì.

     Điều đầu tiên không thể bỏ qua là sự thoải mái khi đi lại. Dù là kiểu giày gì đi nữa, quan trọng là bước đi êm ái và chắc chắn. Êm ái tới mức đi giày thích như lúc đi chân đất, thậm chí thích hơn. Chắc chắn tới mức cô có thể thoải mái leo cầu thang mà không cần bám tay vào đâu cả.

     Điều thứ hai cần cân nhắc là có thể dùng cho nhiều dịp, nhiều kiểu phối đồ – đồng nghĩa với việc không thể chọn một đôi giày quá cầu kỳ lòe loẹt hay hầm hố khác người, mà ngược lại, càng tối giản, càng kinh điển càng tốt. Trắng, đen, nâu, bạc là những màu dễ phối đồ.

     Điều thứ ba là bền – cô sẽ không muốn đầu tư vào một đôi giày đi 2 năm đã phải thay. Nếu thật sự xác định bỏ tiền, hãy mua đồ của những hãng có tên tuổi vượt thời gian, để đảm bảo ít nhất là sau 5 năm nó vẫn đẹp như mới và không sợ lỗi mốt. Giày thể thao tôi khá tin tưởng vào Nike và Palladium, bởi họ có loại đế đủ tốt và chất liệu đủ bền. Giày cao gót thì thật sự tôi cũng chưa tìm được hãng nào, vì tôi ít đi loại này. Bốt thì tôi đi nhiều hơn cả, nhưng cũng chưa tìm được hãng nào đủ bền mà có đúng mẫu tôi thích, vậy nên hiện tại tôi đang tạm chấp nhận việc mua đi mua lại cùng một đôi bốt sau mỗi lần nó hỏng. Về độ bền của giày, một điểm quan trọng là nếu cô đi càng thường xuyên, keo gắn đế sẽ càng bền, cho nên nếu cô đi một đôi giày không thường xuyên (kiểu cả năm chỉ đi 2-3 lần) thì cũng đừng chọn loại quá tốt làm gì cả vì nó kiểu gì cũng sẽ hỏng sớm.

     Giá bao nhiêu là đủ?

     Hiển nhiên giày đi càng thường xuyên thì càng nên bỏ nhiều tiền vào đó hơn là vào những đôi chỉ đi khi muốn đổi gió. Vậy một cách tính toán an toàn và hợp lý là: cô hãy tính tổng số tiền đã bỏ ra để mua tất cả những đôi giày không bền và những đôi ít dùng đến của mình trong suốt 3-5 năm gần nhất, tạm gọi đó là X. Vậy số tiền bỏ ra cho 2-3 đôi giày sẽ đi thường xuyên nhất tối thiểu nên là 3-4 lần X (nếu xét đến quy luật 80-20 (*)). Nếu con số này đã quá lớn so với khả năng thì đồng nghĩa với việc cô đã chi quá nhiều tiền để mua những đôi giày mà bản thân không thực sự thích đến vậy.

     (*) Quy luật 80-20 tôi tạm giải thích cho dễ hiểu trong trường hợp này là: Dùng 80% nguồn lực (tiền) để chi cho 20% những thứ hữu ích nhất (dùng thường xuyên nhất), và chỉ chi 20% cho những thứ không quan trọng.

3. Trang phục đi tiệc:

     Tiệc tùng (ăn cưới, year end party, tiệc kỷ niệm, network, xem mắt…) không chiếm quá nhiều thời gian trong cuộc sống của hầu hết phụ nữ – nhưng đó lại là tình huống mà cô dễ dàng càn quét radar để tìm được nửa còn lại của đời mình nhất. Tôi đang nói từ góc độ của một người gặp được chồng mình không phải trong một bữa tiệc, vậy nên tôi khẳng định điều này với đầy đủ sự khách quan.

     Vì sao tiệc tùng lại quan trọng đến vậy? Bởi mỗi khi đi tiệc, người ta thường có xu hướng bày ra những thứ tốt nhất mình có – từ tài sản đến tính cách. Không ai muốn ăn mặc lôi thôi, nói năng tùy tiện khi tới một bữa tiệc, ai cũng có sự chuẩn bị trước khi đến đó. Như vậy, cô sẽ biết điều tốt nhất mà đối phương có là gì (và họ cũng sẽ biết cái tốt nhất mà cô có là gì, vô hình chung tạo thành ấn tượng đầu tiên của người khác về cô). Còn về những mặt xấu của đối phương thì cô sẽ cần thời gian dài sau đó để từ từ tìm hiểu. Vậy nên hãy nghiêm túc coi tiệc tùng là nơi để cô tạo ấn tượng. Nếu thật sự muốn ăn mặc tùy tiện thì sẽ có nhiều dịp khác phù hợp hơn là khi đi tiệc.

     Với mức độ quan trọng như vậy, tôi cho rằng chất lượng nên được ưu tiên hơn số lượng. Đừng ngại nếu cô chỉ có 2-3 bộ mặc đi tiệc. Hãy chỉ ngại nếu bộ đó mặc lên người mà không thấy tự tin. Thực ra tôi có nhiều thứ để mặc đi tiệc nhưng rốt cuộc sau mỗi lần cân nhắc thì tôi cũng chỉ quanh quẩn chọn trong 2-3 bộ tôi thích nhất thôi, vậy nên thực tế là cô cũng chỉ nên đầu tư vào 2-3 bộ cho dịp này, nhưng hãy đầu tư đủ chất lượng. Đừng tiếc tiền mua thứ mình muốn mặc, cũng đừng phí tiền mua những thứ mình không muốn mặc.

Style Arc_ A Zimmermann Cyd

     Chọn như thế nào? Với quần áo thì khá đơn giản, quan trọng nhất là khi mặc nó lên người, cô cảm thấy thế nào về bản thân. Tối thiểu nó phải khắc phục mọi khuyết điểm mà cô thấy tự ti (ví dụ như béo tay, béo bụng, hông nhỏ, ngực nhỏ, chân vòng kiềng, cổ ngắn, hoặc các vết sẹo, vết bớt quá lớn…), nếu không dù thích mấy thì cô cũng sẽ chẳng mặc tới một dịp quan trọng. Có thể cân nhắc việc may đo nếu cần. Tiêu chí tiếp theo là, nó phải khiến cô cảm thấy đặc biệt – và điều này là khác nhau tùy theo cá tính của mỗi người nên tôi không vẽ ra khuôn mẫu nào cả. Với bản thân tôi, thì bộ đồ tôi sẽ mặc đi tiệc là thứ khiến cho tôi cảm thấy vừa cổ điển lịch thiệp vừa giản dị dễ gần, và tất nhiên, là phải phù hợp với chiếc đồng hồ và đôi bốt của tôi.

     Bỏ ra bao nhiêu tiền cũng lại là một chuyện đau đầu, nhưng đừng đợi đến khi cần mua mới nghĩ đến nó – bởi vì đây thật sự là một khoản đầu tư nghiêm túc, hãy quy hoạch nó trước cả khi cô phải dự một bữa tiệc nghiêm túc lần đầu tiên trong đời, như vậy cô sẽ có đủ thời gian để chuẩn bị tiền. Nếu cô coi tiệc tùng là nơi nâng cấp các mối quan hệ của mình và có thể là nơi cô tìm kiếm bạn đời, thì bỏ ra 2-3 tháng lương cho khoản đầu tư này cũng không hề lãng phí. Nếu không thể sắp xếp được tài chính nhiều như vậy, hãy dồn hết số tiền đó vào 1 bộ đồ thôi, và chọn cái tốt nhất có thể. Nếu bộ đồ đó xứng đáng như vậy thì có mặc đi mặc lại cũng chẳng có gì phải ngại hết. Thà biến nó thành dấu ấn cá nhân (lặp đi lặp lại) của bản thân còn hơn là mỗi lần đi tiệc lại ăn mặc linh tinh. Trường hợp quá bí tiền thì hãy bỏ 500k-1000k để thuê đồ – còn hơn là dùng số tiền đó mua một bộ đồ đi tiệc mà cô không ưng lắm rồi lại ko mặc nó thường xuyên.

     Với quần áo, một điều cần nhớ là bao nhiêu tiền không quan trọng bằng việc cô cảm thấy thế nào khi mặc lên người – bởi vì cô cảm nhận thế nào về bản thân thì đối phương cũng sẽ có cảm nhận tương tự như vậy về cô. Vậy nên, nếu cô cực kỳ thích bộ đó nhưng nó không quá đắt, hãy cứ mặc đi, và dành tiền để đặt may thêm 1-2 bộ theo form đó bằng loại vải cao cấp nhất có thể.

     Và một điều khác cũng tuyệt đối nên nhớ, đó là hãy chọn bộ nào khiến cô cảm thấy đặc biệt khi mặc chứ không phải là những bộ khiến người khác nghĩ rằng cô đang muốn trở thành trung tâm của bữa tiệc hay cái rốn của vũ trụ. Đồng ý rằng cô đang muốn gây ấn tượng, nhưng nếu để người khác nhận ra điều đó thì sẽ là quá lộ liễu, kém duyên và kém sang. Đồng thời, ăn mặc phô trương như vậy sẽ vô hình chung đẩy người khác ra xa đó vì đâu ai muốn đứng gần chỉ để làm nền cho cô chứ? Ấn tượng thực sự được tạo nên bằng sự tự tin, thoải mái của bản thân thay vì bằng phục sức bề ngoài.

4. Laptop:

     Trong vòng 10 năm qua tôi đã đổi 3 lần laptop và từng có những lựa chọn mà về sau hối hận thật sự luôn đó.

     Thực ra tôi đã cân nhắc kỹ về việc laptop hay điện thoại mới là thứ cần đầu tư nhiều hơn. Điện thoại đổi thường xuyên hơn vì dễ hỏng hơn và nhanh bị lag khi các hãng liên tục nâng cấp đời mới, buộc chúng ta phải đổi đời khác, còn laptop thì không đến mức đó. Điện thoại với phần lớn con gái chỉ là để chụp ảnh selfie và nghe gọi, ít ai ham game tới mức mua điện thoại chỉ để chơi game, và cũng ít ai dùng điện thoại nhiều hơn để phục vụ công việc chuyên môn. Còn laptop vừa tốn tiền, vừa ít phải đổi hơn, và đa dụng hơn nhiều so với điện thoại. Khi công việc thay đổi, rất hiếm khi kéo theo điện thoại phải thay đổi, nhưng lại dễ khiến cô phải đổi laptop. Ngoài ra, điện thoại nặng hay nhẹ không khiến cho trải nghiệm của cô thay đổi quá nhiều, nhưng laptop thì khác, nếu cô phải mang nó di chuyển thì nhẹ chút nào mừng chút đó.

     Vậy lựa chọn laptop như thế nào?

     Trước hết hãy xuất phát từ khuynh hướng công việc của cô, bởi chúng ta đang nói đến khoảng thời gian sử dụng từ 5-10 năm nên thay đổi công việc là điều rất dễ xảy ra. Nếu không muốn hễ đổi việc lại phải đổi laptop thì hãy nhìn nhận về mặt xu hướng : cô thường hay chọn kiểu công việc thế nào? Thiên về sáng tạo trí óc/ thiên về tính toán/ thiên về tác vụ văn phòng cơ bản? Nếu xu hướng của cô sẽ khiến cô phải ưu tiên cấu hình tốt thì chắc chắn là đừng bỏ qua tiêu chí này nhé, vì mỗi loại core (i3, i5, i7, i9…) thường chỉ dùng tốt được trong vòng 5 năm thôi và sau đó cô sẽ thấy nó không còn đủ mạnh nữa.

     Thứ hai là cô có xu hướng thích giải trí trên laptop thường xuyên hơn là trên điện thoại không? VD xem phim thì hay xem ở đâu hơn? Tôi thích xem trên laptop hơn nhưng lại thường xuyên xem trên điện thoại hơn, bởi vì thói quen – điều đó có nghĩa là tôi sẽ ko coi việc xem phim là ưu tiên khi chọn mua laptop. Tôi thích đọc sách nhưng lại ko đọc sách thường xuyên, vậy nên kiểu gì tôi cũng sẽ mua một cái máy đọc sách riêng và ko cần quan tâm liệu laptop của mình có phù hợp để đọc sách hay không nữa.

     Thứ ba là liệu sau này cô có hay di chuyển cùng laptop của mình ko? Nếu ko, hãy ưu tiên những tính năng, độ bền trước, còn nếu có thì không thể bỏ qua vấn đề trọng lượng máy. Tôi đã vì tiếc tiền mà mua máy nặng một lần rồi và sau vài năm khi tôi chuyển sang một công việc hay đi công tác thì tôi đã hối hận xanh ruột luôn, và lúc đó dù vẫn rất tiếc tiền, tôi vẫn phải đổi sang con lap nhẹ hơn.

     Thứ tư là độ bền. Chậc, cái này t thấy rất quan trọng vì tôi là đứa hậu đậu sẵn, lại hay quăng quật, và cũng thật sự ko có duyên với đồ điện tử nói chung. Vậy nên vào tay tôi cái gì rồi cũng đến lúc phải bảo hành. Nếu cô cũng như thế, hãy làm một phép tính đơn giản: A x B + C x (1 + D)^y = E, trong đó:

A = số tiền trung bình ước tính phải bỏ ra mỗi lần đi sửa chữa/ bảo hành laptop

B = số lần bảo hành trong 10 năm (may mắn thì 2-3 lần, đen đủi thì 5 lần)

C = số tiền ban đầu bỏ ra để mua máy

D = tỷ lệ lạm phát (tạm coi là 6% thì D= 0.06)

y = số năm – 1 (ví dụ giai đoạn 10 năm thì lạm y = 9)

E = giá trị thực tế mà cô bỏ ra cho cái máy này

     Điều đó có nghĩa là gì?

     Một là, đừng ưu tiên máy giá rẻ nếu cô đã xác định rằng đằng nào mình cũng sẽ phải sửa nó thường xuyên – trong trường hợp đó hãy mua loại nồi đồng cối đá hiếm khi cần sửa như Dell ấy, vì giá có trội lên một chút cũng không bằng số tiền sau này cô phải bỏ ra để bảo hành nếu mua máy của những brand giá rẻ. Không phải tôi quảng cáo cho Dell đâu, mà tôi thật sự đã dùng mấy đời máy Dell rồi và đã có lúc làm rơi cả cái máy nặng như chì từ trên bàn xuống đất … mà nó ko bị gì luôn ấy =.= Nếu Nokia là chúa bền của điện thoại thì Dell là chúa bền của laptop thật đấy.

     Hai là, hãy coi đây là khoản đầu tư nghiêm túc nếu cô không định thay laptop thường xuyên trong 10 năm. Một khi đầu tư thì phải tính tới lạm phát (trượt giá), bởi vì điều đó sẽ quan trọng vô cùng vào thời điểm cô quyết định bán lại máy này để nâng đời.

     Nói cho dễ hiểu, hãy tưởng tượng sau 5 năm sử dụng, cô muốn bán lại một chiếc laptop mà mình đã mua mới với giá rẻ nhưng nó lại mất giá nhanh tới mức giờ chỉ có thể bán lại với mức giá bằng 1/3 giá mua ban đầu, trong khi thời điểm này nếu muốn mua mới mẫu đó thì giá cũng chỉ rẻ hơn 30% so với số tiền ban đầu bỏ ra. Điều đó có nghĩa là gì? Không cần phân tích cũng đủ biết cô bị lỗ rất nặng chỉ để dùng một chiếc máy cùi bắp.

     Còn trường hợp cô mua 1 chiếc máy 35tr (nghe khá là đau ví rồi), nhưng sau 5 năm, vẫn chiếc máy đó thì mua mới cũng phải mất tầm 30tr còn nếu rao bán lại thì mọi người tranh nhau mua với giá 25tr, thì câu chuyện lại khác hẳn. 25tr tính cả lạm phát sau 5 năm thì cũng thành hơn 31tr, vậy nếu cô để 35tr trượt xuống còn 31tr thì tức là cô gần như chỉ mất 4tr xem như chi phí để sử dụng trong 5 năm, tức là mỗi năm mất chưa đến 1tr để xài một cái laptop ngon mà có khi còn không mất đồng nào để bảo hành. Quá hời rồi! Nhất là hiện tại mua mới chiếc máy đó cũng mất đến 30tr, trong khi tính cả lạm phát thì cho tới nay cô chỉ mới bỏ ra có hơn 31tr, vậy nghĩa là cô đã mua với giá quá không thể nào tốt hơn.

     Đó chính là sự khác biệt khi mua của những hãng có độ bền cao và ít xuống giá. Nói cách khác, đây chính là sức mạnh của thương hiệu, là lý do tại sao người giàu mua hàng của những hãng tên tuổi. Nếu đây là một khoản đầu tư đối với cô, hãy tính đến giá trị dài hạn, đừng chỉ nhìn vào con số tạm thời phải bỏ ra, vì đằng nào cô cũng sẽ bán lại nó mà thôi!

5. Khuyên tai:

     So với những thứ trên thì khuyên tai nghe có vẻ phù phiếm. Đúng vậy, trừ phi nó có sức mạnh làm thay đổi khuôn mặt của cô!

     Con gái thường dễ tự ti một cách vô lý và không cần thiết về khuôn mặt của mình: mặt tôi có quá béo không, quá dài không? Chắc ai cũng có không ít lần soi gương rồi tự hỏi như thế. Và có những cách như sau để khắc phục khuyết điểm này, ví dụ như: thay đổi dáng kẻ lông mày cho phù hợp, phẫu thuật thẩm mỹ, thay đổi kiểu cổ áo, thay đổi kiểu tóc, thay đổi dáng khuyên tai. Nhưng, trong số đó thì phương án nhanh gọn nhất, ít phải suy nghĩ nhất, ít đau đớn nhất, và chỉ cần bỏ tiền ít nhất trong suốt cuộc đời – là thay đổi dáng khuyên tai.

     Cô nên thoải mái đeo thử nhiều dáng khuyên tai khác nhau, và cho đến khi phát hiện ra kiểu dáng nào khiến mặt mình trông cân đối hơn hẳn ngay khi vừa đeo lên. Sau đó, hãy đo đạc kỹ càng chiều dài, chiều rộng, ghi nhớ kỹ càng kiểu dáng của loại đó (khuyên rơi hay khuyên vòng hay nụ…, kích thước của từng bộ phận), và chọn mua một đôi tương tự đến 80-90% của một hãng có tên tuổi (Chanel, Dior, Hermes,…) hoặc đơn giản là vác nó ra cửa hàng vàng bạc mà đặt làm một đôi y hệt. Tại sao? Bởi vì cô sẽ đeo nó không biết chán và không cần nghĩ. Một khi đã phù hợp tuyệt đối thì có 10 năm sau vẫn sẽ không chán, trừ phi khuôn mặt cô thay đổi quá rõ ràng. Và ngoài ra, nếu đã định dùng lâu dài như thế thì tội gì không dùng hẳn loại tốt đúng không? Nhất là những loại có thể bán lại khi chán với giá tốt thì càng mừng quá.

     Sau hơn 8 năm đeo khuyên tai thì t đã tổng kết ra được 3 dáng cực kỳ phù hợp với mặt tôi, mỗi lần đeo lên đều có người hỏi mượn, hỏi chỗ mua,… nhưng tất nhiên là đã hợp với mặt tôi thì người khác đeo lên sẽ ko thấy hợp bằng rồi. Vậy mới nói là bắt buộc mỗi người phải tự mình thử đủ các loại cho đến khi tìm thấy chân ái. Không ai giống ai và thực ra những quy tắc trên mạng share cũng ko chuẩn đâu các cô ạ.

     Tổng kết:

     Đọc đến đây, cô có thể bắt đầu tự hỏi tiền ở đâu ra mà mua? Tự hỏi như thế là tốt, vì ít nhất mình bắt đầu có chút ý niệm về việc phải tiết kiệm cho cái gì và phải cố kiếm ra bao nhiêu tiền mới là đủ.

     Còn về giải pháp sao? Tôi không khuyến khích cô đi vay nợ hay gì hết, nhưng bản thân tôi thì suy nghĩ rằng, nếu thứ cô định mua là xứng đáng để đầu tư đến vậy (một phần để đảm bảo cô sẽ không bao giờ xài chán, không bao giờ lỗ và không bao giờ lãng phí tiền vào mấy thứ vô ích khác), mà tạm thời chưa đủ tiền ngay, thì cô có thể có 2 cách xử lý:

     1 là mượn bố mẹ, và trả từ từ hàng tháng: cô hoàn toàn có thể áng chừng cho bố mẹ biết là với thu nhập và khả năng tiết kiệm của mình thì sau bao lâu có thể trả lại hết. Thậm chí trả cả phần lạm phát luôn nếu như khoản đầu tư này đem lại tỷ lệ lời lãi cao hơn tỷ lệ lạm phát. Bố mẹ nào hiểu biết sẽ đánh giá cô rất cao khi thấy được tư duy chiến lược của cô trong vụ đầu tư nho nhỏ đầu đời này.

     2 là vay trả góp. Tất nhiên vẫn với điều kiện là mức độ lời lãi thực sự xứng đáng với số tiền lãi suất + lạm phát phải trả khi vay, và với điều kiện là cô chắc chắn mình có thể lo được tiền để trả nợ đúng hạn (bởi vì nếu trả chậm thì lãi suất có thể sẽ không thua gì vay nặng lãi cả). Vay trả góp là phương án cần tính toán cho kỹ càng: nếu công việc của cô không ổn định và cô không có phương án nào để cấp cứu khi cần (ví dụ lương thì hay về chậm mà lại ko mượn tạm được ai vài hôm để trả nợ cho đúng hạn) thì đừng vay! Tuyệt đối đừng liều lĩnh, hãy thực dụng! Nếu cô chưa xác định chắc chắn mình sẽ đầu tư vào đâu và có được cái gì, thì hãy ưu tiên sự an toàn về mặt tài chính của bản thân trước.

     3 là bớt mồm ăn vặt và vĩnh biệt shopee. Nghe thật sự khó mà khả thi đó, nhưng cũng đáng để thử, ít nhất nó sẽ giúp cô hạn chế tăng cân, đỡ tốn tiền tập gym, và tiết kiệm được vài triệu mỗi năm từ những khoản mua sắm lặt vặt không thật sự cần thiết trên shopee đấy!

Chúc mọi người thành công!

[Vietsub] Là anh – Mộng Nhiên | 是你 – 夢然”

Ây, tui tình cờ nghe được bài này, cảm giác xao xuyến bồi hồi như ngày xưa lúc t thích thầm một cậu bạn cấp 3 mà không dám tỏ tình, chỉ thầm nghĩ sẽ cố gắng để cùng sóng đôi ấy ^^

Hiếm khi t thích nghe nhạc Trung Quốc nên share cho các cô nè. Trước giờ nhạc Trung t chỉ nghe mỗi Ánh trăng nói hộ lòng tôi của Ca Ca, với cả nhạc phim City of sky :< không hiểu sao phim ấy không hot nhỉ, xem mà ấn tượng hơn chục năm không phai. Cả nhạc phim Vườn sao băng nữa. Có lẽ t chỉ thích nghe những thứ mà cảm giác mộc mạc, chân thành, không tô vẽ thôi ấy. Mấy cái nhạc hiện đại kiểu thêm thắt hiệu ứng nọ chai nhiều t lại không thấy rung động.

Shop ruột trên shopee/ lazada của các cô là shop nào?

Hi các cô, t đang stress quá vì vừa bị wordpress trừ gần 2tr5 tiền duy trì domain TTTT.TTTT, lại còn thêm 1tr mỗi năm để duy trì thẻ tín dụng (cũng chỉ để thanh toán cho wordpress chứ ko để làm gì khác), mà oppa chồng t còn đang thất nghiệp nữa chứ. Thật là khó sống mà. Anw vì t thấy tiếc tiền quá trời nên chắc từ nay sẽ up đủ thứ chứ ko chỉ up truyện nữa. Trước giờ mấy thứ ko phải truyện thì t hay up chỗ khác cơ.

Mà stress quá cho nên t viết cái gì đó xả stress tí nhở, tuy giờ cũng chả có tiền mà shopping đâu nhưng vẫn cứ là đam mê í :))))

T mua đồ của mấy nhà này chừng 7 năm nay rồi nên rất là tin cậy, share cho các cô cho vui.

Các cô cũng nhớ share link shop ruột của các cô cho t nhé, kèm lý do nhé, ko chơi seeding đâu đấy!!!! Lazada hay shopee đều ok. Lazada thì càng ngon 👻 vì shopee dạo này chả cho t được cái mã freeship hay giảm giá nào ra hồn nữa rồi 🤢

1. Chenghouse: nhà này chuyên gom order hầm bà lằng đủ thứ, giá t thấy ok nhất, ít khi thấy nhà nào rẻ bằng. T nằm vùng trong group Facebook của nhà này 5 năm nay rồi, tốn bao máu với bà Hoa này rồi :))))) thứ duy nhất t thấy ko ok lắm là quần tất loại dai và bàn chải điện canh sale nhé. Quần tất thì cũng dai hơn loại bình thường trên shopee đấy, nhưng cũng ko phải là nồi đồng cối đá đến mức như quảng cáo đâu ạ, nhưng công nhận là mặc rất lâu lâu lâu mới bị tưa thật. Chừng 2 năm mới bắt đầu tưa nha, thủng thì ko bao giờ luôn. Còn cái bàn chải điện thì t canh loại j của Hàn Quắc ấy, ko phải Oral B, lúc đầu sài phê lắm, cơ mà đù má dùng được chừng 2 tuần nó đã ngỏm ngay trong miệng t rồi. Ôi thốn tận rốn. Từ sau đừng ai canh bàn chải điện giá rẻ nha. Oral B có nên canh ko thì t ko biết, ko dám phán, mà t cũng cạch luôn bàn chải điện từ đấy rồi. Còn mỹ phẩm, nhất là kem chống nắng cứ canh nhà này ko lo hối hận nhá. Thời gian hàng về thì nhà này về nhanh lắm, ko sốt ruột. Ai cần link thì comment t bắn link chuẩn cho.

2. Bành Hoàng Nhi: ê hình như nhà này ko có shopee hay sao í vì t toàn ship ngoài. Nhà này cũng gom order canh sale như Chenghouse, nhưng thời gian chờ hàng lâu vãi luôn, có thỏi son t chờ nửa năm… Có cái loa t chờ 8 tháng sau mới báo là hủy vì claim chất lượng… Lạy chúa chờ lâu quá hết hứng unbox đồ luôn. Ai canh sale để mua về làm quà sinh nhật thì né nhà này ra nhá hic. Ưu điểm nhà này là thi thoảng có deal son giá rất ngon và canh đồ Hàn nhiều hơn Chenghouse nhé. Mấy cái khác thì t ít mua nhà này vì chờ lâu + ship đắt. Ship tính 35k/đơn mà từ lúc hàng về vẫn phải chờ 4-5 hôm mới ship đến tay, sao ko gọi grab mà ship ko biết!

3. Oceanshop (shopee): đây là shop mỹ phẩm mà t hay mua khi cần gấp, vì nó cũng ở nội thành HN nên ship nhanh và ship rẻ. Giá rẻ so với ở HN còn so với các shop HCM thì ko rẻ bằng. Shop này thi thoảng xả một vài mã hàng, lúc đấy là t găm luôn về xài dần. Mà năm ngoái ko thấy xả phát nào hay sao í. Buồn 3s! Shop này chuyên hàng Hàn và Nhật nhé, Pháp cũng có nhưng ít thôi.

4. Annbeauty shop (shopee/lazada): ôi mỹ phẩm thì nhà này là rẻ và ngon và nhiều đồ lạ lạ nhất đó, nhưng chuyên về hàng Hàn. Nếu các cô muốn thử những hãng lạ lạ thì ở đây có. T hay săn mask cận date trên này. Vì cận date thì rẻ lắm và dùng hàng ngày thì chả ảnh hưởng j hết, vẫn dùng xong trước date thoải mái nha, kkk. Nhưng bây giờ shopee phí ship đắt rồi, t ở HN shop này ở HCM nên bất lợi tiền ship. Dạo này cũng ít thấy shop này có mẫu mã gì mới :< nhưng thế cũng được, t đỡ tốn tiền :))

5. Niilady (shopee): nhà này cũng nhiều thứ hay ho nhưng ko rẻ bằng Annbeauty. Nhiều son Hàn ;)))) nhưng giờ t ít xài son Hàn lắm rồi, vì quen săn son sale của Givenchy/ Dior/ Mac trên Chenghouse/ Bành Hoàng Nhi rồi, giá nhỉnh hơn son Hàn ko nhiều mà dùng thích hơn hẳn.

6. Diepmoon0110 (shopee): chỗ này t hay mua vial nước hoa thôi vì rẻ và ship nhanh.

7. Trangcon (shopee): t mua hàng Swanicoco ở đây thấy có vẻ đúng auth, hàng khác thì t ko biết. Nhưng thấy ghi date đầy đủ là t có cảm tình rồi đấy.

8. Phongphenhauth.com (shopee): bên này thì t mua nước hoa Yves Rocher. Auth hay ko thì ko dám bàn nhưng xài thì thấy ko khác gì hàng mua ở showroom của Yves Rocher mà giá lại ngon hơn nhiều. Mấy thứ khác thì t chưa mua ở đây bao giờ. Thực ra Yves Rocher vốn là nước hoa phân khúc giá rẻ và lưu hương ko lâu, nếu mua giá showroom thì t thấy ko đáng. May là chồng t chỉ thích mùi nhẹ nhàng thôi (vì ổng bị xoang và dị ứng phấn hoa, dị ứng cả khói thuốc luôn, mũi nhạy cảm) nên t xài Yves Rocher thấy hợp lý, mùi dù sao vẫn sang và tự nhiên hơn nước hoa của mấy hãng Hàn Quốc / body mist nhiều 😌

9. Tonydangperfume (shopee): t hay mua nước hoa tester ở đây, vì họ có mấy mã hàng ít nơi bán, giá cũng tạm được. Auth hay ko thì ko biết nhưng chất lượng như t xài thì t thấy hợp lý với giá này rồi. Tiếc là ko bán mấy loại t muốn mua fullsize và cũng ko bán chiết. T đang kiếm Elixir eau de merveilles với cả Un jardin sur la lagune/ sur le Nil, mà shop này ko có, ai biết chỗ nào có mà hàng chuẩn giá ngon thì cho t xin chiếc link nhé :< Please đừng seeding mà tội nghiệp 😓

Nào các cô, cho t xin ít info nào :)) bao giờ có tiền t mua.

Với cả t bảo, có cô nào mua mỹ phẩm Hàn của các shop nước ngoài trên shopee mà ship từ Hàn Quốc sang đây chưa? Xin hỏi chất lượng thế nào? Có uy tín ko vậy hay hàng dỏm?

Tác giả nào ngừng viết khiến cho bạn tiếc nuối không thôi?

T bắt đầu trước nhé.

Một là Phối Thái Thái Hàm, tượng đài bất tử trong lòng t, tác giả của Thu vũ vi lương, Bất dạ thành, và Quán cafe không người. Thật sự là một lối viết có thể khiến người ta day dứt mãi, với những câu chuyện đẹp nơi mà niềm hạnh phúc vẫn mang một màu man mác khắc khoải, và mọi thứ như hoàn hảo trong trạng thái bất toàn của nó.

T vẫn nhớ đã đọc lại nhiều lần và thổn thức khóc mỗi khi đọc truyện của Phối Thái Thái Hàm, dù nó chỉ buồn man mác chứ không phải truyện ngược. T đồng cảm nhiều với hoa trắng nhỏ trong Thu vũ vi lương, một kiểu người yêu không thể quên nhưng vẫn muốn dành thời gian cho bản thân mình nhiều hơn là cho tình yêu, rồi cũng đồng cảm với Khưu Thiên, người có thể hưởng thụ cả cái trạng thái khát khao được bên ai đó và cùng lúc hưởng thụ cả những sắc thái buồn khác nhau của kẻ đơn phương. T cũng từng đơn phương tới 8 tháng trời, tưởng chừng từ bỏ rồi lại khắc khoải đi tìm, lại thất vọng, lại chấp nhận và cầu mong đối phương hạnh phúc. T hiểu nỗi khắc khoải của Khưu Thiên lẫn những gì anh đã hưởng thụ trong suốt quá trình đó.

Khưu Thiên và hoa trắng nhỏ, hai con người đều chấp nhận sự bất toàn và tìm thấy vẻ hoàn hảo ở ngay trạng thái bất toàn đó. Không biết nghe có giống dở hơi không, nhưng t cũng là kiểu người chủ động nếm trải sự cô đơn như một loại gia vị cuộc sống, ngay cả khi đang có một tình yêu rất đẹp. T cảm thấy cuộc sống trọn vẹn nhất là khi bạn không chỉ đi tìm hạnh phúc, mà còn khám phá ra một mặt nào đó mới lạ và đáng để thưởng thức của chính bản thân mình trong những trạng thái khác: cô đơn, đam mê, buồn đau, căng thẳng… Nếu đã từng trải qua một số thời điểm cực đoan trong đời, khi đã ổn định và nhìn lại quá khứ, bạn sẽ thấy thực thú vị khi nhận ra những gì mình đã bộc lộ ở những thời khắc cực đoan đó. Bạn đa chiều với nhiều bộ mặt khác nhau hơn là bạn nghĩ.

Nếu bạn không chỉ đi tìm một cảm giác hạnh phúc, ngọt ngào hay vui vẻ thuần túy, mà muốn trải nghiệm vẻ đẹp của cả những trạng thái cảm xúc khác, muốn cảm nhận đời ở một lăng kính nhiều màu, dù có tình yêu hay không, hãy đọc văn của Phối thái thái hàm. Ngay cả khi không có tình yêu, cuộc sống vẫn rất đáng thưởng thức. Thật sự đáng tiếc khi chị ấy mãi không ra thêm truyện mới, nhưng t cũng hiểu, bởi để viết nên những câu chuyện như thế, người ta phải trải qua nhiều lắm mới gom đủ chất liệu để thổi hồn vào văn. Chỉ ước chị ấy đừng bao giờ ngừng viết, cho dù t phải chờ thêm nhiều năm nữa để lại được đọc một tác phẩm mới của chị.

Hai là Đạo Hành Thanh Thiển, tác giả của Tàng Kiều. Đây cũng là truyện đã trực tiếp khiến t tạo ra cái blog này, vì t thực sự sợ là ngày nào đó những truyện t thích đọc như Tàng Kiều sẽ biến mất khỏi internet. T không thể nào lần ra nổi blog editor của Tàng Kiều, có lẽ bạn ấy đã khoá hoặc bị report chăng? Và cái suy nghĩ là có lẽ bạn ấy đã edit rất nhiều truyện khác hay như vậy nhưng rồi tất cả đều bay màu… Đã khiến t cảm thấy t cần phải có 1 nơi để edit những gì mình thích và bảo vệ nó, không bao giờ để nó biến mất, để sau này còn đọc lại. Tàng Kiều t đã đọc lại rất nhiều lần và thật khổ sở vì không thể tìm thấy truyện nào khác của tác giả này :((((

Tàng Kiều viết về câu chuyện rất đời thường, giọng văn không hoa mỹ, tình tiết không máu chó, nhân vật không hoàn hảo về đạo đức lẫn bề ngoài. Nhưng cảm giác thổn thức và da diết, chân thành và khát khao được yêu của những kẻ cô đơn nơi xứ người lại bộc lộ một cách tự nhiên và thấm thía.

Nếu ai đã từng tha hương, rung động và không dám mong đợi gì, mà đọc câu chuyện này, chắc sẽ nhớ suốt đời.

Đôi lúc t còn cảm thấy rất bực vì Đạo Hành Thanh Thiển không viết thêm cái gì đó cho quần chúng đọc! Bởi vì t vẫn thi thoảng tìm kiếm mà không ra :((

Một vài trường hợp khác đã ngừng viết mà t thấy rất tiếc là Sài Kê Đản và Lâm Tử Tự. Sài Kê Đản đọc cho giải trí, còn Lâm Tử Tự t cũng đọc để thổn thức.

Thế còn các cô? Các cô tiếc hận tác giả nào vì đã ngừng viết vậy? Share nhé, biết đâu t lại kiếm được vài quyển t thích từ những tác giả đó 😕

Chào các bác,

Nhân dịp mấy hôm nay các bác vào đây thật là đông, xin nhờ các bác tư vấn một vấn đề tuổi hồng này mà con bạn tui hỏi và tui cũng rất bó tay í ẹ.

Ví dụ nếu bác là bị đàn ông có vợ con theo đuổi rất dai dẳng, thậm chí ngay cả khi bác đã giữ khoảng cách, nói rõ với người ta là bác đã có gia đình và đang hạnh phúc tuyệt vời, bác cũng không đồng ý kết bạn zalo, không trả lời tin nhắn, mà người này vẫn cố gắng gọi điện nhắn tin,… vân mây, thì các bác nói gì để từ chối cho dứt khoát mà không gây thù chuốc oán vậy?

Đây là người bác có quen biết nhưng không thân, cả năm chỉ tiếp xúc 1-2 lần, không ràng buộc lợi ích. Bác không muốn chạm tự ái của người ta, vì người ta có tiền, có quan hệ rộng, chọc phải có thể sẽ rất phiền toái. Hơn nữa, người này không nói/nhắn tin đề đạt thẳng thừng bằng lời, mà chỉ bóng gió thăm dò khi tiếp xúc với bác, nên bác cũng không có cơ hội nào để từ chối thẳng thừng hay chụp màn hình làm bằng chứng bóc phốt hết.

Nếu là các bác thì các bác sẽ nói/ làm gì?

Dạo này tui thấy trên mạng nhiều trường hợp từ chối không cẩn thận là bị cho đăng xuất khỏi trái đất luôn chứ đùa. Con bạn tui thì không có nhan sắc (mặt mụn), người thì vừa lùn vừa mập, cách ăn nói cũng thật thà thô thiển chứ không phải khéo mồm hay có duyên gì cả, gia thế của nó cũng không có gì đáng để lợi dụng nên tui không biết ông kia trúng cái tà gì =))

Chào các bác, năm mới quẩy sao rồi? Các bác chơi ở đâu cho đỡ nhàm thế? Sau tết ăn gì cho đỡ ngấy nhở (tui rất đói nhưng ko thèm món gì)?

Mấy tháng nay tui bận ốm, bận cưới, bận than nghèo với sếp, bận rửa bát, bận chúc tết… Nói chung lý do thì nhiều nhưng chung quy là lười =)). Cuộc sống sau hôn nhân lười như cuộc sống trước hôn nhân hahaha, lúc chưa cưới thì chồng dỗ, cưới rồi phải quay ra dỗ chồng rất đau đầu luôn, như dỗ trẻ 3 tuổi vậy. Và đôi khi một mình làm 1 cái blog thế này cũng cảm thấy cô đơn phết. Các bác thi thoảng bấm like phát cho tui biết là tui đang ko quẩy 1 mình đi =))

“Thì ra là yêu quái” tui lẽ ra hoàn trong vòng max nửa năm nhưng cuối cùng mất 1 năm vẫn chưa hoàn. Sẽ cố gắng xong nốt trong tầm chục hôm tới và cố gắng không drop bộ nào hết, dù hiện tại đã đứng núi này trông núi nọ, tia được mấy bộ mới hay ho rồi :>

Anw, chúc các bác năm mới hoàn thành mọi dự định. Bác nào bội thu lì xì comment cho ae phấn khởi cùng nhé =))

Người nhà, bạn bè giúp nhau thì người ta thường dễ coi là hiển nhiên và quên mất phải tri ân điều đó, hoặc đôi khi sợ trách nhiệm, sợ hỏng việc đâm ra làm ơn mắc oán hoặc đâm ra mất mối quan hệ. Vậy nên thường người ta chẳng muốn giúp và cũng ngại nhờ. Trong trường hợp này, muốn giúp thì chính bạn phải thật vô tư, còn nếu muốn nhờ thì bạn phải biết sống tri ân và cởi bỏ gánh nặng tâm lý của họ.

Nhưng người lạ thì khác, thường chỉ cần bạn làm một điều tốt cho họ, họ sẽ thấy hàm ơn, thậm chí là thấy như đang mắc nợ bạn, họ sẽ tìm cách đền đáp khi có thể. Mặt khác, họ không sợ mất mối quan hệ với bạn nên sẽ không vì sợ bị bạn chê trách mà bỏ qua một cơ hội đền đáp.

Vì thế câu nói, đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn thật ra rất đúng, nhưng chỉ đúng với người lạ thôi nhé (tất nhiên bạn cũng nên học cách nhìn người chứ không thể gặp ai cũng tin cậy). Còn với người thân, bạn bè, nhờ vả hay giúp đều là cả một nghệ thuật.

Vòng tay

Hàn Vụ thích ngủ trên mặt biển.

Cậu có thể nổi lênh đênh ở bờ biển cả buổi sáng, nhắm mắt, cảm nhận ánh nắng bao phủ lên cơ thể mình, khô ráo ấm áp, đánh thức sự sống trong từng mạch máu. Hàn Vụ để mặc mình trôi giữa làn nước dập dềnh, ý thức lay động theo từng nhịp sóng đang vỗ nhẹ vào lưng cậu, suy nghĩ theo nước dần cuốn đi xa. Đó là lúc mọi ý niệm về thời gian đều tan rã. Rồi cậu thiếp đi lúc nào không biết, đôi khi lần nữa mở mắt đã thấy mình đang dừng giữa mênh mông, chân hơi động liền quờ phải dây phao cứu sinh ngoài xa. Trước mắt chỉ còn thấy mây trôi lững lờ.

Hàn Vụ thích cảm giác ung dung này.

So với nó, cậu càng thích cảm giác khi nhắm mắt lại ngả người về phía sau, để cho chính mình rơi vào mặt biển. Chỉ cần có thể thả lỏng, mọi thứ sẽ thật êm đềm, tựa như đang ngã vào một vòng tay bao dung. Đương nhiên không phải lúc nào cũng dễ dàng thả lỏng như vậy khi buông mình xuống, nhưng cậu có thể buộc bản thân tin tưởng rằng cậu sẽ không bị nhấn chìm. Vì một khoảnh khắc bao dung đó, cậu có thể.

Hàn Vụ thích cảm giác bao dung này.

Đó là một thứ gì đó lạ lẫm trong cuộc sống nhị phân của cậu, nơi mọi thứ chỉ có đúng hoặc sai, có hoặc không. Bao dung dường như là phạm trù lửng lơ đến từ một thế giới khác. Êm ái. An nhiên. Giống như nắng ấm đang trùm lên mình cậu.

Nhìn Cố Ly ánh mắt lấp lánh kéo mình hòa vào giữa biển người, Hàn Vụ bần thần nghĩ, thì ra cũng có lúc không cần buộc bản thân mình. Cậu có thể.

Bad habit

– Chào em. Em là…?

Lẽ ra hẳn là hỏi thẳng chúng ta quen nhau sao, nhưng kẻ lịch thiệp luôn chừa đường lui cho đối phương. Vì vậy hắn luôn đổi thành một câu hỏi mở như vậy, còn hết sức chuyên nghiệp mà tỏ vẻ hơi hơi bất đắc dĩ, sau đó yên lặng nghe đối phương kể một câu chuyện bịa để làm thân mà thường là chẳng liên quan tới hắn hoặc là chẳng có mùi vị gì đáng nói. Nhưng biết đâu đấy, ngày nào đó hắn sẽ được nghe một câu chuyện thú vị, từ đó cùng một người lạ vẽ nên giai thoại đặc sắc.

– Josephine.

Đối phương mỉm cười thật phối hợp, ra vẻ hỏi gì đáp nấy. Nhưng chẳng có cậu chuyện nào hết.

– Xin lỗi em, tại anh không có thói quen xem friend request của người lạ.

Đã mồi tới đây, cô ta hẳn sẽ nói, không, chúng ta thật ra không tính là xa lạ, sau đó vẫn nên bắt đầu kể chuyện đi thôi.

– Không sao, về điểm này thì em cũng giống anh.

– Sao em add anh? – Quinn nghĩ, cô thích ra vẻ thông minh sao, đây là cơ hội cuối cùng của cô rồi đấy.

– Thì lúc đó cứ add vậy thôi, nhỡ đâu anh lại có thói quen tốt hơn em.

Một kẻ nghĩ một đằng hỏi một nẻo, một kẻ hiểu một đằng trả lời một nẻo. Hai người cứ như vậy vòng vèo quanh co, chắp chắp vá vá câu được câu chăng, trong lòng vừa buồn cười lại vừa khó chịu.

#Quin & Josephin