>> Xem mục lục

“Vương Gia!” Tương Hạ không nhúc nhích, chết cũng không lùi.

Áo đen lại kề đao thêm sát, cười khẽ: “Các người không ai đi được.”

Dứt lời gã nhìn Tương Hạ, “Cho ngươi cơ hội lập công chuộc tội. Chỉ cần buông kiếm, thuận tiện giải quyết vị này.”

Tương Hạ chậm rãi nâng kiếm, lấy ra hai mảnh phi tiêu.

Áo đen thối lui nửa bước, ôn hòa cười: “Manh động nửa phần ta cũng nhìn ra được, ngươi lừa được ta cũng không lừa được đao của ta.”

“Được. Thù lao phải chia ta một nửa.” Tương Hạ chậm rãi giơ tay lên, ném kiếm xuống đất. Hắn hừ cười, hai mảnh phi tiêu lập tức vọt tới giữa chân mày Sở Đàm. Sở Đàm nhàn nhạt nghênh diện sát ý, ánh mắt bình thản.

Khi chiếc phi tiêu đầu tiên chạm đến giữa mày, chiếc còn lại cũng cùng lúc vọt tới cổ họng. Một tiếng keng giòn tan, hai chiếc phi tiêu bỗng va vào nhau, đổi hướng văng tứ tung, một cái găm vào thân cây, một cái bay về phía áo đen. Sắc mặt đại biến, gã nghiêng người tránh đi. Tương Hạ đột nhiên ngồi dậy, bắt lấy kiếm. Áo đen quay đầu lại đã không thấy Tương Hạ đâu.

Thân cây bên cạnh Sở Đàm đột nhiên vỡ toang, Tương Hạ lao ra lăn một vòng, bồng Sở Đàm lên, mũi kiếm sượt qua gò má tay áo đen.

Tương Hạ cúi đầu hỏi: “Sợ rồi?”

Sở Đàm lắc đầu: “Cũng may trước kia ngươi cũng từng đùa một lần.”

Mảnh lụa đen che mặt bị mũi kiếm xả rớt. Áo đen lộ ra gương một băng giá. Tránh được một kiếm, áo đen vung mở quạt, mảnh ám khí liền vọt tới, tỏa ra ánh sáng chói mắt, găm vào vai phải của Tương Hạ.

Sở Đàm nghe thấy Tương Hạ kêu lên một tiếng, thân thể run lên, lại không ngã xuống. Chỉ thấy hắn hung tợn nghiến răng, một tay ôm y, bảo hộ chặt chẽ trong ngực, một tay chĩa kiếm vào đối phương, bộ dáng như muốn đuổi tận giết tuyệt.

Áo đen bị rớt mặt nạ cũng có chút cáu giận, giương đao nghênh chiến.

Từ sâu trong rừng truyền đến một tiếng quát nhẹ: “Tất cả dừng tay.”

Hai người cùng nhìn về phía phát ra động tĩnh. Một vị mặc áo gấm màu xanh từ tốn xuất hiện. Áo đen nhếch khẽ khóe miệng, cung kính gật đầu: “Trang chủ.”

Tương Hạ cẩn thận nhìn hồi lâu, âm thầm kinh ngạc: Vậy mà lại là tên tiểu quỷ này thừa kế gia nghiệp. Khổng Tước sơn trang xưa nay luôn chọn hậu duệ mạnh nhất để thừa kế, bởi vậy mỗi một thế hệ đều đấu đá đến đầu rơi máu chảy. Ngày đó tên này vẫn chỉ là một đứa trẻ hôi sữa.

Tương Hạ do dự, thấp giọng nói: “Tham kiến trang chủ.”

Vị công tử kia cũng không để ý tới hắn, chỉ đi đến bên gã áo đen, hỏi: “Lâu thế.”

“Tương Hạ đại nhân ngăn cản ta mang Sở Vương gia về.” Áo đen giải thích.

“Vô dụng, nuôi ngươi có ích gì?” Trang chủ có chút phẫn nộ.

Áo đen liếc mắt nhìn trang chủ một cái, khóe miệng giựt giựt: “Xin lỗi.”

Kiếm của Tương Hạ đã tới trước mặt trang chủ. Vai phải của hắn không ngừng tuá máu, nhiễm đỏ tới tận mặt đất.

Trang chủ nhìn thật lâu vào đôi mắt hung ác của hắn, lại nhìn vị thiếu niên mà hắn gắt gao che chở trong lồng ngực.

Trang chủ bỗng nhiên lắc đầu, xoay người bỏ đi.

Tương Hạ thấy y thật sự không định lấy mạng mình, tuy rằng khó hiểu, nhưng cũng rốt cuộc thở phào, chậm rãi buông thõng cánh tay đau đớn, lại cuống quít đỡ lấy Sở Đàm, thấp giọng hỏi: “Có bị thương không?”

Sở Đàm chỉ vào ám khí vẫn còn găm vào vai hắn, nghẹn giọng: “Chỗ này… bị thương nặng quá.”

“Không đáng ngại.” Tương Hạ cắn răng nhịn đau, tháo ra ám khí, máu liền phun ra như suối.

“Tương Hạ đại nhân gặp may rồi.” Áo đen nhướng mày khinh miệt, “Tâm can bảo bối vì ngươi liếm sạch nhuyễn cốt tán.”

Tương Hạ sửng sốt, Sở Đàm đỡ hắn, mặt nóng bừng.

Hắc y nhân phất tay áo bỏ đi, đuổi theo trang chủ.

“Lòng dạ hẹp hòi.” Áo đen thanh âm ôn hòa, nhưng cũng có thể nghe chút bất mãn. Gã dông dài quở trách: “Mười vạn lượng, vậy mà ngươi nói bỏ là bỏ.”

Trang chủ bật cười, ôm bả vai gã, “Được rồi, tam ca, chúng ta không thiếu chút tiền này.”

“Từ khi nào ngươi lại có lòng từ bi với người lạ như vậy?” Mắt lạnh khẽ nhướng lên, nhìn trang chủ.

“Tam ca ngày trước cũng che chở ta như vậy.” Trang chủ cười cười, khoác tay gã, thấp giọng nói, “Thành Lạc Dương sắp đến mùa hoa mẫu đơn, ta đã sớm muốn mang ngươi đi xem, để bồi tội với tam ca.”

“…” Áo đen thở dài một hơi, buông lỏng tay mặc cho y ôm.

“Dấu răng trên vai kia là sao?” Trang chủ nhíu mày xoa xoa.

”Ngươi biết đấy, ta vẫn thường bị con nít cắn. “

Sáng sớm, róc rách suối chảy, từ khe núi vọng ra tiếng chim hót. Tương Hạ ôm Sở Đàm ra khỏi rừng rậm, men theo một con đường mòn xuống núi.

“Không cần ôm ta, ta tự đi được.” Sở Đàm nhẹ nhàng đẩy hắn, nhíu mày nhìn hắn vết thương trên vai hắn, “Liệu có thành tật về sau không?”

“Không việc gì, thuộc hạ đâu yếu ớt như vậy.” Tương Hạ xoa đầu Sở Đàm, hôn lên mặt y, giống như mất đi rồi lại tìm lại được một thứ vô cùng quý giá.

“Nói đi cũng phải nói lại, ngài thật sự liếm ám khí độc vì thuộc hạ sao?” Tương Hạ nghĩ mà sợ, thấp giọng nói, “Nhỡ đâu đó thật sự là kịch độc, thì ta có thể sẽ không được gặp lại ngươi nữa.”

“Ta càng sợ không còn gặp lại ngươi.” Sở Đàm nói, “Bọn họ liệu có còn tìm đến ngươi gây phiền toái nữa không?”

“Không biết. Có lẽ không.”

Lại đi thêm vài bước, Sở Đàm thấy bên dòng suối có một thứ đồ vật dúm dó, mắt liền sáng lên, nhẹ nhàng vỗ Tương Hạ: “Nhìn kìa.”

Tương Hạ nhìn thoáng qua, ôm Sở Đàm đi tới.

Bên dòng nước có một chiếc đèn lồng đã bẹp, trên giấy còn lưu lại dòng chữ nhòe nhoẹt. Sở Đàm kinh ngạc mở to mắt, ghé lại lật ra xem. Đây là đèn lồng bọn họ đã thả ngày tết, vậy mà bay tới đây mới rơi xuống.

Sở Đàm nhìn thấy trước hai chữ mình đã viết ‘Tương Hạ’, liền háo hức lật mặt còn lại xem. Ngày đó hắn vẫn luôn muốn biết Tương Hạ viết gì.

‘Sở Đàm’.

Sở Đàm đột nhiên cảm thấy cổ họng nghèn nghẹn, đuôi mắt ẩm ướt. Tương Hạ cũng ngồi xuống lật xem hai mặt đèn lồng.

“Cho ngươi xem cái này.”

Tương Hạ từ cổ tay áo lấy ra hai chỉ con hạc giấy ố vàng bị dán dính vào nhau, chập thành một.

Sở Đàm hỏi: “Vậy là có ý tứ gì?”

Tương Hạ kéo y vào trong ngực, nhếch miệng cười:

“Bỉ dực song phi.”

HOÀN

 >> Xem mục lục

>> Xem mục lục

Trăng khuất sau sương, đêm đen lạnh lẽo. Bóng Tương Hạ vun vút lao đi trong thành, trèo tường về phủ.

Vị áo đen kia thực lực ẩn tàng chưa rõ thế nào, khiến lòng người bất an. Tương Hạ day day huyệt Thái Dương đang nhức nhối từng cơn, không tài nào nhớ ra được bất kỳ thông tin gì về gã. Tay chân của sơn trang cũng chỉ quanh quẩn có vài cái tên, mà Tương Hạ lại chưa từng nghe tới người này.

Có lẽ là cánh tay mới của trang chủ.

Không, ngay cả vị trí trang chủ cũng đã đổi người.

Khổng Tước sơn trang là tổ chức sát thủ hoành hành khắp 6 nước, ngay cả thế lực của các quốc gia cũng không thể chèn ép được, vị thế gần như một mình một cõi. Chỉ cần ra giá đủ cao, muốn lấy mạng hoàng thân quốc thích cũng không thành vấn đề.

Sở Đàm dù đã gác lại hôn sự nhưng nhân mạch mà phụ thân y lưu lại trong quân đội vẫn còn. Đương kim Thánh Thượng muốn tập trung quyền lực về tay mình thì ắt sẽ muốn diệt trừ hết thảy tai hoạ ngầm. Sở Đàm chỉ là một trong số đông đảo các đầu mối, nếu khống chế không được thì cũng chỉ có đường chết. Hôn sự kia khá chắc chắn là vòng kim cô mà Thánh Thượng bày sẵn để khống chế y. Trả chút tiền thù lao này để mượn sức Khổng Tước sơn trang, đối với quốc khố chỉ như chín trâu mất mấy cọng lông, lại nhanh gọn hơn là dùng mật thám của triều đình.

Khi Tương Hạ về tới bên ngoài Trấn Nam Vương phủ, trên mái nhà cong cong đã thấy vị áo đen kia đĩnh đạc đứng chờ. Gã nhìn xuống, ánh mắt cười như không cười, chậm rãi hỏi: “Còn vọng tưởng cùng ta đọ sức sao?”

“…”

Tương Hạ xoay người chạy.

Tường ngoài của Trấn Nam Vương phủ cao ngất. Tương Hạ bám tường đu lên như thằn lằn, quỹ đạo khó dò, tay không bổ ra một khe nứt, xương cốt lạch cạch biến dạng, co người len vào. Áo đen đuổi đến ngoài tường, đầu ngón tay vuốt lên cái khe nhỏ đến mức trẻ con chui không lọt, mắt lạnh híp lại, khẽ cảm thán: “Thật không thể tưởng tượng nổi. Quả không hổ danh là vô tung vô ảnh trong danh sách các sát thủ. Nếu là người khác tới chắc cũng phải bó tay.”

Gã nhảy phóc lên vách tường, đạp lên hòn giả sơn, theo hướng gió lướt nhanh tới tiểu viện của Sở Đàm. Hai người gần như đồng thời cùng lúc vọt vào tiểu viện.

Tương Hạ run run cả người, xương cốt kêu canh cách, dần dần khôi phục về tướng tá ban đầu. Áo đen đã dừng giữa vòng vây của ba người canh gác bên trong.

Gần đó lục tục truyền đến những tiếng bước chân vội vàng. Rất nhiều hộ vệ đang vọt tới.

Áo đen bị dồn đến cột trụ trước của hành lang bên ngoài. Nhìn chung quanh mấy người đều mặc trang phục đen, trang bị những lưỡi đao sắc bén.

“Ảnh vệ lúc nào cũng phiền phức nhất.” Gã nhìn về phía Tương Hạ, ôn hòa nói, “Bảo bọn họ lui ra sau, ta sẽ không bẩm báo trang chủ rằng ngươi cố tình trái lệnh.”

Thu Thiền lạnh lùng liếc Tương Hạ, Tương Hạ quyết đoán phất tay hạ lệnh: “Mau xử lý.”

Ba người bao vây, Tương Hạ liên tục tìm kiếm cơ hội, vượt qua sự cản trở của gã để tìm cách tiến vào canh giữ sát bên cạnh Sở Đàm.

Sở Đàm lẳng lặng ngồi trước bàn trà phòng ngủ, lắng nghe tiếng binh khí ngoài cửa, lòng bàn tay ướt mồ hôi lạnh. Y nhịn không được tiến tới gần cửa sổ, nhìn trộm ra bên ngoài. Tương Hạ đang ở đối diện, vẻ mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm phía này.

Tới gần phía này là một thích khách áo đen đã bị ba tên ảnh vệ vây vào góc chết. Xa xa truyền đến hộ vệ đang tiếp cận. Như vậy có lẽ rất nhanh sẽ bắt được thích khách.

Nhưng Sở Đàm đã xem nhẹ sức chiến đấu của thích khách.

Áo đen đợt nhiên xoay người nhảy lên, đạp vào cây cột sau lưng lấy đà rồi xoay người tiếp đất. Trong chốc lát đó chân phải quét ngang, kình khí lạnh thấu xương liền ập tới sau lưng Liên Giác. Đã có phòng bị mà vẫn trúng chưởng, Liên Giác văng ra xa, đập mạnh vào một cây cột. Đỡ cái bụng đau nhức, Liên Giác sụp xuống trên mặt đất, phun ra một ngụm máu.

Thu Thiền và một ảnh vệ khác cùng xông lên tấn công, vị áo đen liền vung tay áo bắn ra một cây quạt đen, 36 mảnh ám khí liền văng ra ép Thu Thiền lui bước. Gã liền chớp cơ hội vòng ra sau lưng, cánh tay trái khóa chặt yết hầu Thu Thiền, phiến đao thương tiếc lướt qua gương mặt Thu Thiền. Gã thấp giọng ôn nhu nói: “Từng có chút chuyện xưa khiến cho ta mất đi hảo cảm đối với những nữ nhân có võ công hơn người.”

Thu Thiền nghiến răng tránh đi, khuỷu tay thúc ra sau tấn công bụng dưới của gã. Áo đen cả kinh, lắc mình né chưởng, Thu Thiền nhân cơ hội thoát thân, nhưng vừa xoay người thì sau gáy đột nhiên đau đớn. Áo đen dùng phiến đao trong tay xoắn lấy mái tóc dài của Thu Thiền, một phen dùng lực khiến Thu Thiền thét lên đau đớn. Nàng vung trường đao một phen cắt đứt mái tóc mới có thể thoát thân.

Chỉ trong mấy nhịp thở, Thu Thiền đã mềm nhũng cả người, cúi đầu thấy trên đùi mình đã găm 3 mảnh ám khí có độc. Hắc y nhân gõ gõ cây quạt nhỏ, Thu Thiền sụp xuống trên mặt đất.

Mắt lạnh hàm chứa bảy phần ý cười, trêu đùa nhìn Tương Hạ, “Không phải kịch độc, đừng tức giận như vậy.”

(sao đến đoạn này đột nhiên cảm thấy nhất định là rất đẹp trai @@)

Tương Hạ siết chặt nắm đấm đến nỗi cổ họng cũng run lên, nghiến răng nhìn đối phương, tay phải bạo phát gân xanh, kiếm ra khỏi vỏ. Lúc này hộ vệ vương phủ đã kịp đuổi tới, vây chặt chỗ ở của Vương gia như nêm cối, chậm rãi tiếp cận thích khách.

Áo đem vung đao, chỉ còn nhìn thấy một cái bóng mãnh liệt vụt tới chỗ Tương Hạ. Tương Hạ vừa nâng kiếm, đối phương lại đột nhiên đạp lên mũi kiếm của hắn, lấy đà vọt về phía sau mấy bước, dùng chút hư chiêu phá mở cửa phòng, vác Sở Đàm lên vai, phá cửa sổ trèo lên tường phủ. Gã cười khẽ nhìn thoáng qua Tương Hạ, thả người nhảy xuống, khiêng Sở Đàm chạy.

Tương Hạ hai mắt đỏ bừng, tay siết chặt chuôi kiếm, leo lên tường đuổi theo. Áo đen vác Sở Đàm xuyên qua rừng rậm không một bóng người. Sở Đàm nhíu mi, nắm chặt vạt áo gã, khuôn mặt trắng nõn trầy hai ba vệt, tức giận nhìn chằm chằm gã.

“Ngài luôn là nhìn chằm chằm ta, khiến ta có chút ngượng ngùng nha.” Gã rũ mi mắt, thấp giọng cười.

“Ngươi muốn mang bổn vương đi đâu?” Sở Đàm túm cổ áo gã chất vấn.

Hắc y nhân cười cười, không nói.

Sở Đàm không nói hai lời, một ngụm cắn vào vai gã, gã kêu lên một tiếng, duỗi tay đẩy y ra, xoa xoa vết cắn đã tứa máu.

“Ngài chết ở đâu thì tiền thù lao của ta cũng không thay đổi.” Hắc y nhân cười khẽ, “Ta mà không mang ngài tới đây, Tương Hạ đại nhân chắc chắn sẽ chẳn buồn theo ta đi gặp chủ tử chân chính của hắn.”

“Ngươi đâm hắn bị thương.” Sở Đàm lạnh lùng hỏi.

“Ân? Ngài săn sóc hạ nhân như vậy sao?” Áo đen hơi kinh ngạc, sau đó nhanh chóng cười rộ lên, vung mở phiến quạt nhỏ, liền lộ ra một mảnh ám khí, đưa tới bên môi Sở Đàm.

“Ám khí này sẽ ghim vào người Tương Hạ đại nhân, trên đó còn có chút này nọ, ngài có thể lựa chọn liếm thay cho hắn.”

Hắc y nhân như là chắc chắn y không dám, thấp giọng cười rộ lên.

Sở Đàm hơi do dự, oán hận trừng mắt nhìn gã, hé miệng liếm lên mảnh ám khí lạnh lẽo. Không biết trên đó có tẩm dược gì, thật ghê họng. Y liếm sạch sẽ xong, mí mắt càng ngày càng nặng, ngã vào vai gã áo đen, ngủ mất.

“Bé ngoan.” Áo đen cười cười, thu lại phiến quạt và ám khí, đi sâu vào rừng.

Càng lúc càng thêm râm mát, Sở Đàm dần tỉnh lại, thân thể còn mềm nhũn, không có sức phản kháng. Áo đen vẫn đang vác y từ từ đi. Cây cối xung quanh sàn sạt rung động, u ám quỷ dị.

Sở Đàm cố gắng tỉnh táo, mỏi mệt nói: “Mạng của bổn vương các người thích thì cứ lấy, đừng liên lụy đến Tương Hạ.”

“A, ngài làm ta thật cảm động.” Áo đen nhướng mày cười, “Tương Hạ đại nhân cụ thể là người như thế nào ngài còn chẳng rành rọt, vậy mà dám lưu hắn lại bên cạnh.”

“Muốn biết chuyện của hắn không, ta có tin tức đây.”

Sở Đàm nghiêng mắt nhìn gã.

“Đầu bảng ác nhân, không ai xứng ngang được bằng Tương Hạ. Được gọi là vô tủng vô ảnh, có thể phá nứt thạch bàn để ẩn thân. Cho nên nhiều năm như vậy chưa ai tìm được hắn.” Áo đen mắt lạnh hàm chứa ý cười trào phúng, “Ngay cả việc này hắn cũng giấu ngài, vậy tâm hắn đặt ở đâu? Thẻ bài tím mà bao sát thủ cầu còn không được, nói không chừng chính hắn cũng đang muốn tranh đó.”

“Tỉnh lại đi, kế ly gián đối với bổn vương cũng vô dụng.” Sở Đàm chán ghét quay đầu đi.

Áo đen ôn hòa cười, tiếp tục đi. Gió càng lúc càng lạnh, chung quanh càng thêm âm u, chỉ có ánh trăng thi thoảng lọt xuống qua những tán cây dày đặc. Đến bên một cây cổ thụ, gã bỗng nhiên nhíu mày ngừng bước, thả Sở Đàm đang mềm nhũn cả người xuống dưới chân, lắng tai nghe động tĩnh chung quanh. Phiến đao sẵn sàng dưới ống tay áo, chợt văng ra 36 mảnh ám khí.

Gió lạnh phất phơ bên người, lá cây khe khẽ xào xạc, từ từ rơi xuống đất.

Đột nhiên, trên cây cổ thụ nứt ra một cái khe, một bóng đen vọt ra bắt lấy hai vai gã áo đen. Gã không kịp trở tay, bị Tương Hạ ấn ngã xuống mặt đất.

Tương Hạ một quyền nện xuống mặt hắn, áo đen nhanh chóng nghiêng đầu tránh, bên tai ầm một tiếng liền thấy mặt đất đã có thêm cái hố nhỏ. Thừa dịp Tương Hạ thu tay lại, gã dùng hai đầu gối tấn công vào lưng Tương Hạ, bắt lấy bả vai Tương Hạ mà kéo mạnh, khiến hắn ngã văng ra, lưng đập mạnh xuống đất, xương cốt cả người như muốn vỡ vụn.

“Tương Hạ……” Nhìn Tương Hạ ôm ngực thở dốc, khóe miệng chảy máu, Sở Đàm co rút đau đớn, chịu đựng thân thể chết lặng, cố sức bò qua chỗ hắn.

Áo đen tặc lưỡi một tiếng: “Ngươi nên né ra đi, lỡ máu văng lên người Vương gia thì không tốt cho lắm.”

Tương Hạ nhân lúc áo đen nói chuyện, đột nhiên xoay người leo lên cây, trường kiếm ra khỏi vỏ, thân kiếm hiện lên đôi mắt lạnh, gã hoảng hồn nghiêng đầu vội tránh. Cảm thấy không ổn, gã tiến tới chỗ Sở Đàm, xách lên cánh tay y, ấn người lên cây, phiến đao kề vào yết hầu y.

“Ngươi quá chậm.” Áo đen ấn vai Sở Đàm, nhìn Tương Hạ cười nhẹ. Tương Hạ sắc mặt lúc xanh lúc trắng, gân xanh trên trán nổi lên, trường kiếm chỉ vào gã:

“Có bản lĩnh đừng lấy Vương gia ra áp chế ta.”

Sở Đàm nhíu mày nhìn Tương Hạ: “Từ hôm nay ngươi được tự do. Đi đi.”

 >> Xem mục lục

>> Xem mục lục

Tháng ngày bình yên cứ vậy trôi qua, trước cửa Trấn Nam Vương Phủ dần thanh tịnh trở lại. Ban đầu còn có những kẻ thích khua môi múa mép nói Vương gia có đam mê dị thường, bị hộ quốc công viết thư từ hôn, bôi tro chát trấu lên mặt. Dần già rồi mấy lời ra tiếng vào này cũng không còn lọt tới tai nữa. Sở Đàm nằm vắt vẻo trên ghế, buồn chán lật sách, hỏi:

“Là ngươi làm?”

Tương Hạ từ sau lưng y cúi xuống nhéo vành tai, nhếch mép cười: “Thuộc hạ lòng dạ hẹp hòi, không muốn người khác cứ mở miệng lại nhắc tới phu nhân của ta.”

“Lại đây.”

Tương Hạ liếm môi, quỳ một gối bên cạnh Sở Đàm: “Vương gia, sao vậy?”

Sở Đàm nghiêng qua hôn một cái lên mặt hắn, hai tai hồng lên, đuôi mắt cong cong: “Thưởng cho ngươi, tiếp tục phát huy.”

Tương Hạ liếm môi cười cười, dù gì cũng đã lòi đuôi rồi, lúc này có thể vẫy thỏa thích không cần che giấu.

“Đa tạ Vương gia…… ban thưởng.” Tương Hạ một phen ôm Sở Đàm lên, tiện tay đóng cửa, mang y vào phòng ngủ.

“Ban ngày tuyên dâm.” Sở Đàm nhéo vai hắn, “Vô sỉ.”

Tương Hạ dúi đầu vào cổ y, mút ra mấy vệt ô mai trên xương quai xanh của y, cười xấu xa: “Ngài nói gì? Sao thuộc hạ không nghe thấy?”

“Ta nói ngươi là quân súc sinh.” Sở Đàm tức giận mặt đỏ bừng.

Tương Hạ nâng cằm y, cẩn thận đánh giá một lúc lâu, “chậc” một tiếng, “Nói không sai.”

Cứ vậy lại tiêu tốn mất một canh giờ.

Sở Đàm đáng thương ghé vào gối, khóe mắt đỏ bừng. Tương Hạ vẻ mặt thỏa mãn no nê, rót ly trà thổi nguội rồi ngồi xuống bên cạnh y, kiên nhẫn đút cho y. Nhìn Sở Đàm nghiêm túc uống nước quả thực quá đáng yêu, không chờ nổi y uống xong hắn liền cúi đầu lại hôn một cái. Sở Đàm giãy nửa ngày mới từ trốn được ra khỏi lồng ngực tên súc sinh này.

“Đêm nay ta còn có hẹn với Ninh nhị công tử, sẽ về muộn. Vương gia đừng chờ ta, đi ngủ sớm một chút.”

“Gần đây ngươi rất bận?” Sở Đàm hơi nhíu mày, “Mấy ngày nay thường về muộn.”

Tương Hạ cười cười: “Vương gia yên tâm. Thuộc hạ trông giống loại người nhăng cuội ở bên ngoài sao?”

Sở Đàm nhìn hắn như nhìn một tên súc sinh.

“Ân…… Gần đây có người đang tìm ta.” Tương Hạ xoa xoa đầu Sở Đàm, “Thuộc hạ có thể xử lý được.”

“Là người nào?”

“Người từ Bắc Hoa Tuân Châu.”

“Bằng hữu sao?”

“Không phải.”

“Được rồi.” Sở Đàm cầm tay hắn, “Cẩn thận đó.”

“Không việc gì, không cần lo lắng.” Tương Hạ đeo bội kiếm, nhẩm tính giờ giấc rồi ra ngoài. Hắn huýt một tiếng, mấy tay ảnh vệ liền tới bên cạnh. Hắn nghiêm túc dặn dò:

“Bảo hộ Vương gia, ta sẽ sớm quay lại.”

Thu Thiền nhìn ra vẻ mặt hắn nghiêm túc chưa từng có, liền thấp giọng hỏi: “Có tin tức sao?”

“Ân.” Tương Hạ nói, “Hết sức cảnh giác người lạ.”

“Vâng.”

Rời khỏi Trấn Nam Vương phủ, Tương Hạ vội vàng tới Vân Nguyệt lâu.

Giữa đường phát hiện quanh mình có luồng khí lạnh lẽo, hắn biết có người theo. Tay phải đáp bên hông lặng lẽ lần đến chuôi kiếm, quẹo vào một hẻm sâu.

Cuối hẻm đã có vị một vị áo đen lẳng lặng đứng chờ.

Dáng người cao gầy, từ tốn bước ra khỏi bóng tối, ánh trăng rọi lên người. Trên mặt gã che một mảnh vải đen, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh, con ngươi bên trái màu chì u ám, dường như đã mù nhiều năm.

Tương Hạ nhìn đôi mắt này, cố gắng rà lại trong trí nhớ của mình, đáng tiếc hắn đối với vị này không có một chút ấn tượng nào.

“Ngươi là ai? Đến làm gì?” Tương Hạ chạm vào chuôi kiếm, dương cằm hỏi.

“Ngươi không biết ta.” Giọng nói này nghe chừng không phải thiếu niên, nhưng cũng ôn nhuận hòa ái. “Ta tới thay trang chủ thanh lý tay chân.” Gã nói, “Kẻ phản bội không thể lưu lại.”

“Nghe nói sơn trang đã đổi chủ. Nhiều năm rồi ta chưa về, các ngươi có đến mức phải đuổi theo tới cùng vậy không?” Tương Hạ nhíu mày, “Ta phải nói rõ ràng, đầu tiên ta không phản bội, thứ hai ta đi đâu ở đâu là tự do của ta, thả một đường sống mất gì chứ? Cho ngươi biết, lão tử lập gia đình, rửa tay gác kiếm, không làm.”

“Ngươi nói có lý. Cho nên trang chủ dặn ta không nhất thiết phải lấy mạng.” Vị áo đen cũng hề nóng nảy, chỉ từ tốn giơ 2 ngón tay, ở giữa kẹp một thẻ tre màu tím.

Khổng Tước sơn trang là một tổ chức sát thủ ai cũng biết. Khách hàng đều giấu mặt, trả giá trên trời để bọn họ giết người. Thẻ đen là thương nhân, thẻ đỏ là quan nhân, thẻ tím là hoàng thân quốc thích.

Vị áo đen vừa giơ thẻ, sắc mặt Tương Hạ liền trắng bệch, khóe mắt như muốn nứt ra, trong mắt đầy tơ máu, hung hăng nhìn chằm chằm thẻ bài kia.

Trên thẻ bài viết ít ỏi mấy chữ: “Trấn Nam Vương Sở Đàm”.

“Mười vạn lượng.” Vị áo đen lắc lắc ngón tay, ôn nhu nói: “Trang chủ thừa kế gia nghiệp, khoản kếch xù này cuối cùng cũng dùng tới.”

Tương Hạ thoáng chốc thất thần, khi hoàn hồn lại đã thấy vị áo đen ở ngay trước mặt. Gã móc ra một cây quạt nhỏ từ trong cổ tay áo, mô tả đường cằm của hắn, cặp mắt lạnh như đầm nước sâu. Gã ôn nhu hỏi: “Ngươi sẽ cản đường ta sao?”

Người này tuy đã che nửa khuôn mặt, nhưng vẫn có thể đoán ra được hăn là nhan sắc không tầm thường. Tương Hạ luôn cảm thấy bị cặp mắt gã nhìn đến mức nổi da gà.

“Không……” Tương Hạ nuốt nước miếng.

Vị áo đen thu lại thẻ bài màu tím.

Tương Hạ lập tức xoay người, bảy bước giẫm lên bức tường cao sát hẻm, thả người nhảy xuống.

“Không cản mới lạ!”

 >> Xem mục lục

hic, chương sau toàn đánh với đấm, khó vch luôn, lết a lết mong mau mau xong chương…

>> Xem mục lục

Tương Hạ dựa vào đầu giường, chăm chú nhìn cây kéo vàng, rối rắm không hiểu.

Vương gia đâu có thêu thùa, cũng không cắt may quần áo, cũng không cắt giấy, vậy để kéo bên gối là vì theo phong tục gì sao? Tương Hạ từ bé tới giờ chưa từng nghe nói ở đâu có tục lệ này.

Hắn nhẹ tay nhẹ chân ngồi dậy, nghiêng người nhìn Sở Đàm. Khuôn mặt người nọ ngủ không hề phòng bị, hắn nhẹ nhàng sờ sờ nắn nắn. Đứa nhỏ này… Chẳng lẽ định dùng để phòng thân?

Có khi là vậy thật chăng?

Tương Hạ xoa đầu y, bất đắc dĩ nói: “Tiểu quỷ.”

Sáng sớm hôm sau, nắng chiếu lên mặt, Sở Đàm dụi mắt, theo bản năng duỗi tay sờ bên cạnh, trống rỗng, không có ai.

Y đột nhiên bừng tỉnh, ngẩn người mở to mắt nhìn bên giường không có ai, sắc mặt hết đỏ lại trắng lại xanh. Nỗi thất vọng và tức giận trong ánh mắt y không cách nào che giấu.

“Tương Hạ!” Y vỗ mạnh vào đầu giường, chén trà trên bàn bên giường rung lên rơi xuống đất, vỡ choang.

“Thuộc hạ vẫn luôn ở đây, Vương gia bớt giận.”

Sở Đàm run lên, theo thanh âm quay đầu lại.

Tương Hạ sớm đã thu thập chỉn chu, kiếm và phi tiêu chỉnh tề đeo bên hông, tựa vào vách tường sau lưng Sở Đàm mà nhướng mày xem y.

Sở Đàm mới nhẹ nhàng thở phào: “Thay quần áo giúp ta.”

“Dữ vậy sao?” Tương Hạ nhếch miệng cười cười, ngồi xuống mép giường, từ sau lưng đỡ lấy hai vai đơn bạc của y, dán môi lên cần cổ y, nhẹ giọng hỏi, “Ngài tức giận sao? Vì sao giận?”

“Không phải.” Sở Đàm có chút mất mặt, vừa rồi có chút bốc đồng đều bị Tương Hạ thấy hết.

“Thuộc hạ muốn hỏi một chuyện.” Tương Hạ ghé vào tai y, hỏi, “Cái này, là để làm gì?”

Sở Đàm nghiêng đầu xem, thấy chiếc kéo khắc hoa văn tinh xảo, sắc mặt tức khắc khó coi, nhất thời im lặng.

“Vương gia không nói.” Tương Hạ hôn lên vành tai đỏ bừng, không đợi y trả lời, lại hỏi, “Chẳng lẽ là đề phòng thuộc hạ phản bội, đả thương ngài sao.”

Sở Đàm đờ ra, tuy rằng đã nhiều năm nay không còn cần phải phòng thân nữa.

“Không phải. Hơn nữa ngươi thật không biết phép tắc.” Sở Đàm né ra khỏi vòng tay Tương Hạ, xuống giường, lấy xiêm y khoác lên người.

Đột nhiên một luồng gió lạnh thoáng qua, một chiếc phi tiêu ngũ giác phá không vọt đến. Sở Đàm kinh hãi đứng im không nhúc nhích. Phi tiêu đầy sát khí xẹt qua yết hầu y, găm thật sâu vào vách tường đối diện, suýt chút nữa là có thể lấy mạng y. Sở Đàm mặt mũi trắng bệch, chân mềm đứng không thẳng nổi, ngồi sụp trên mặt đất một lúc lâu mới ngẩn người nhìn Tương Hạ: “Ngươi định làm gì?”

Tương Hạ xem xét cây phi tiêu trong tay, rũ mắt nhìn Sở Đàm đang ngồi trên mặt đất. Sở Đàm ngón tay cũng phát run, hoảng loạn nhìn Tương Hạ đang chậm rãi tới gần. Hắn chưa bao giờ lộ ra sát khi trước mặt y. Tương Hạ giơ tay tới gần, Sở Đàm nhịn không được sợ hãi nhắm mắt lại.

Tương Hạ thở dài, đầu ngón tay lướt qua mặt Sở Đàm, xoa đầu y: “Mười mấy năm rồi mà ngài còn sợ ta sao.”

Hắn nhẹ nhàng đỡ Sở Đàm dậy, để y tựa vào tường, dán môi lên trán y: “Vì sao vậy, thuộc hạ đã vì ngài mà thay đổi rất nhiều.”

“Ngươi đúng là thật nhàn quá rồi hả.” Sở Đàm đẩy hắn ra, lạnh lùng nhìn vào mắt Tương Hạ, tùy ý nói, “Đó là đồ dùng để tự sát, liên quan gì tới ngươi.”

Dứt lời, Sở Đàm rõ ràng cảm thấy tim Tương Hạ trong chớp mắt trật đi một nhịp.

Sở Đàm lại nói: “Ngươi chẳng có lý do gì để trách ta. Ta chưa bao giờ biết lai lịch của ngươi, thân phận của ngươi, thậm chí tên của ngươi. Ta mặc kệ chọc giận phụ vương vẫn muốn lưu ngươi lại. Ta nói cho ngươi biết, dám lộ liễu thử ta như vậy chính là đang vũ nhục bổn vương.”

“Vứt đi.” Tương Hạ lần đầu tiên dùng giọng điệu gần như ra lệnh mà nói chuyện với Sở Đàm.

Hồi lâu sau, y gật đầu, “Ân.”

“Thuộc hạ sẽ không tổn thương ngài.” Tương Hạ bưng mặt y, môi lưỡi ôn nhu hôn lấy. Sở Đàm dần dần học cách đáp lại, cánh tay yếu ớt quấn lên cổ Tương Hạ.

“Cũng sẽ không rời khỏi ngài.”

“Nhưng ngươi muốn nhốt ta vào lồng sắt.” Sở Đàm ôm cổ Tương Hạ, ngẩng đầu thản nhiên nói, “Muốn mở mắt là thấy ta, đi huấn luyện là thấy ta, không cho ta đi đâu hết.”

Tương Hạ bị đâm trúng tâm đen, nhất thời rối rắm, hừ cười quay đầu đi: “Có chuyện đó sao?”

“Đêm đó chính miệng ngươi nói, có phải là rượu vào liền nói lời thật không?” Sở Đàm nhìn như thản nhiên, thật ra từng bước ép sát.

“Tạm thời xem như vậy.” Tương Hạ cười cười, “Nam nhân ai chẳng có chút tính sở hữu.”

“Vậy sao?” Sở Đàm đẩy Tương Hạ đến mép giường, ngồi khóa lên hông hắn, ghì lên hai vai hắn. Y từ trên cao nhìn xuống, khẽ cười, “Vậy ngươi cũng lưu lại trong lồng sắt này đi.”

Tương Hạ vỗ nhẹ sau lưng y, lại nắn nắn hai má y: “Thuộc hạ tuân mệnh.”

 >> Xem mục lục

>> Xem mục lục

“Tiểu tổ tông của ta, ngài nói cái gì vậy!!!” Tương Hạ quỳ gối ôm ngực, vẻ mặt bi thương, “Có chuyện gì thì giao cho thủ hạ làm, sao lại … như vậy chứ! Ai u tức chết ta.”

“Ngươi xoắn xuýt cái gì.” Sở Đàm thong thả buông chén trà, “Chúng ta được bình yên rồi, từ nay về sau sẽ không có vị tiểu thư nào để mắt tới Trấn Nam Vương phủ nữa. Ngươi có bản lĩnh làm dứt khoát được như vậy sao?”

“Ngài cảm thấy như này gọi là dứt khoát sao?” Tương Hạ chán nản, “Tin này mà truyền ra ngoài thì Trấn Nam Vương phủ còn mặt mũi gì nữa.”

“Thì sao? Lẻ loi một mình, bổn vương cần mặt mũi để giải quyết vấn đề gì. Vừa hay như thế sẽ không có vị tiểu thư nào xem trọng ta nữa, khỏi phải ảnh hưởng tới con gái nhà người ta, bổn vương cũng đỡ phải uất ức trong lòng.”

“Vậy còn tiền đồ của Vương gia thì sao… Không phải ngài muốn làm tướng quân sao?”

Sở Đàm ngẩn người: “Ta nói muốn làm tướng quân hồi nào? Bổn vương một chút cũng không thèm.”

Tương Hạ bất đắc dĩ đứng dậy, dựa vào đầu giường nói: “Ngài vào cung môn nào cũng chịu khó để thành tích xếp sau người khác, chỉ có bắn cung là cố gắng đứng đầu, là vì sao?”

“Bắn cung…” Sở nhỏ giọng, liếm liếm môi, “Bởi vì bắn cung là ngươi dạy, cho nên ta muốn thắng bọn họ, không được sao?” Biết Tương Hạ không hiểu được lòng y, Sở Đàm phất tay áo rời đi.

Mới vừa đến cửa, lại nghe thấy Tương Hạ ở sau lưng kêu một tiếng:

“Vương gia.”

Sở Đàm theo bản năng quay đầu lại nhìn hắn, cả người đột nhiên bị xốc nách ôm lên, áp vào vách tường. Tương Hạ chẳng nói chẳng rằng cúi đầu liền hôn, hôn đến nỗi y sắp thở không nổi.

Tương Hạ ôm y, khẽ cắn lên cánh môi, hừ nhẹ: “Vương gia, ngài đừng quá đáng.”

“Ngươi làm gì được ta?” Sở Đàm lẳng lặng nhìn hắn, khóe mắt đã có chút hồng.

“Ăn ngài.” Tương Hạ nhếch khóe miệng, khiêng y vào phòng ngủ.

Bị khiêng lên giường, lại thấy hắn quỳ gối cởi giày vớ cho mình, cởi luôn cả áo ngoài, Sở Đàm đứng ngồi không yên, khẩn trương nhìn Tương Hạ, không nói gì. Tương Hạ nhéo nhéo mặt y, dặn dò: “Đi ngủ sớm một chút.”

“……” Sở Đàm dương mắt nhìn.

Tương Hạ ngồi bên cạnh, ngượng ngùng cười: “Đừng nhìn ta như vậy… Thuộc hạ cũng không phải loại người như thế, cũng biết thân thể ngài yếu đuối chịu không nổi, tương lai còn dài.”

Sở Đàm duỗi tay giữ chặt ống tay áo của hắn, nhíu mày: “Còn định quay về phòng ngươi sao?”

“Không thì thuộc hạ đi chỗ nào được?”

Sở Đàm dịch vào phía trong, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: “Chỗ này.”

Tương Hạ quỳ bên mép giường, chống cằm nhìn y cười, một tay rém lại góc chăn: “Không sợ thuộc hạ nửa đêm thấy sắc nảy lòng tham, quấy rối ngài sao?”

Ghé vào gối nhìn Tương Hạ, y hỏi: “Chỉ thấy sắc nảy lòng tham, không chịu trách nhiệm sao?”

Tương Hạ nhẹ tay nhẹ chân lên giường, nâng cằm y, cúi đầu nhìn thật lâu như đang ngắm bảo vật, cười: “Thuộc hạ đã muốn chịu trách nhiệm từ lâu rồi.”

Sở Đàm đỏ mặt muốn né tránh, hắn lại ghé xuống càng gần, nâng mặt y mà hôn lên nốt ruồi thật nhỏ nơi khóe mắt.

“Nói lại lần nữa, vì sao muốn bắn cung phải đứng đầu?” Tương Hạ cười nhẹ.

“Bởi vì… Muốn khiến ngươi cao hứng.” Sở Đàm cụp mắt, bứt rứt nắm ngón tay.

“Vì thuộc hạ mà dám kháng chỉ, Vương gia nhìn cứ tưởng nhu nhược, ai ngờ còn có máu phản nghịch hơn người.” Tương Hạ nghiêng người ôm y, hôn lên trán, nhẹ giọng dỗ, “Vương gia xong chuyện lớn rồi, nghỉ ngơi một hồi đi.”

“Bổn vương mở mắt nếu nhìn không thấy ngươi…”

“Thì thuộc hạ sẽ đi quỳ ván đinh.”

“Ừm.” Sở Đàm nghe vậy mới chậm rãi nhắm mắt, chui vào lòng hắn, an tâm ngủ. Lúc ngủ y luôn nhíu mày, giống như có gì tủi thân. Tương Hạ hôn nhẹ giữa hai hàng chân mày, khẽ vuốt nhẹ dọc sống lưng y, y mới có thể an ổn ngủ.

Tương Hạ có chút hối hận.

Nếu biết trong lòng Vương gia cô tịch đến tận đây, thà rằng đã sớm đến bên cạnh sủng y. Nhưng trước nay khoảng cách giữa mây và bùn, có thâm tình tới đâu cũng không thể xóa đi được.

Tương Hạ duỗi tay vòng qua khuôn mặt y, thay y rém góc chăn, ngón tay sờ tới dưới gối lại bị cấn một chút. Hắn thuận tay lấy vật đó qua xem. Là một cây kéo vàng.

 >> Xem mục lục

>> Xem mục lục

  ”Vâng vâng vâng, ta sai ta sai.” Tương Hạ vừa dỗ dành vừa ôm y, đưa muỗng nhỏ tới bên môi, “Vương gia, uống thuốc đi, nghe lời.”

     Sở Đàm dựa vào lồng ngực ấm áp của Tương Hạ, có chút mất tự nhiên quay mặt đi, không để ý.

     “Thân thể đã thành ra vậy rồi, mau uống rồi ngủ một giấc.” Tương Hạ cúi đầu dỗ, “Uống đi, không hề đắng.”

     Sở Đàm lại xoay mặt đi.

     Tương Hạ hơi giật mình, chần chờ, lại cúi đầu bên tai y nhẹ giọng hỏi: “Vương gia đang làm nũng thuộc hạ sao?”

     Sở Đàm run lên như bị nói trúng tim đen, cắn môi trừng mắt nhìn hắn, khóe mắt hồng hồng, như con thỏ nhỏ dữ dằn.

     “Ngài uống hay không, không uống thuộc hạ ép uống đó nha.”

     “Ngươi dám.”

     “Cái này có gì mà không dám.” Tương Hạ bưng tự mình hớp một ngụm, đỡ khuôn mặt Sở Đàm, cúi đầu ngậm lấy cánh môi y, từ từ đẩy thuốc vào trong miệng y.

     Vị đắng tràn ngập giữa môi lưỡi hai người. Tựa như lúc tìm niềm vui trong nỗi khổ những ngày lễ tết, hai người dựa vào nhau chống đỡ, vượt qua đoạn thời gian tối tăm nhất, đồng cam cộng khổ.

     Sau một hồi dây dưa không nỡ tách ra, Sở Đàm bỗng nhiên đẩy hắn, mặt cũng đã đỏ bừng.

     “… Làm càn…” y cắn môi, nhưng vẫn bị ôm thật chặt trong vòng tay người nọ. Giữa lúc hoảng hốt y còn nghe thấy hắn cười khẽ bên tai, trêu chọc:

     “Vương gia sáng nay còn nói muốn thuộc hạ cầu hôn ngài cơ mà? Đừng đổi ý nha.”

     Sở Đàm lập tức cứng ngắc, cụp mắt, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi không nguyện ý?”

     Tương Hạ nhắm mắt hôn lên gáy y, nhẹ nhàng nắm chặt tay Sở Đàm: “Thuộc hạ nguyện ý lắm đây.”

     “Có điều, chỗ Vương phi thật không biết làm sao bây giờ.” Tương Hạ tựa cằm lên hõm vai y, “Vương gia, chớ vì thuộc hạ mà chậm trễ đại sự.”

     Sở Đàm cứng đờ, nghe thấy Tương Hạ như muốn đổi ý, lập tức ánh mắt lạnh đi, quay đầu dạy dỗ: “Cái gì mà gọi là đại sự?”

     “Chuyện cả đời của ngài.” Tương Hạ vô tội lui về sau, miễn cho nói sai câu nào lại bị đánh, “Thuộc hạ kiểu gì cũng sẽ ở đây bồi ngài, nhưng phủ chúng ta sao có thể không cưới Vương phi, ngài cũng đâu thể tuyệt hậu.”

     Sở Đàm nheo mắt, lẳng lặng nhìn hắn, “Vậy bản vương không phải không thể kháng chỉ, sau đó người bên cạnh ta tất cả đều phải chết, ngươi cũng không ngoại lệ.”

     “Vương gia,” Tương Hạ tái mặt, “Ngài sao cứ không nghe khuyên bảo vậy, đang yên đang lành sao cứ không tiếc cái mạng vậy chứ.”

     “Ngươi tiếc mạng, ngươi sợ rồi? Sợ bản vương liên lụy đến ngươi?” Sở Đàm giương mắt nhàn nhạt nhìn.

     “Thuộc hạ chỉ là đau lòng ngài.” Tương Hạ lại nhịn không được, không sợ bất kính, kéo Sở Đàm vào lòng, “Trăm phương ngàn kế nhiều năm phòng bị như vậy, dù sao cũng phải được sống mấy năm nhàn nhã chứ, nghe lời ta…”

     Sở Đàm an tĩnh tựa vào hắn, nhẹ nhàng cầm tay Tương Hạ, vuốt ve những vết chai dày đặc, nói khẽ, “Đại khái là là bảy ngày nữa thôi.”

     “Vương gia…” Tương Hạ bất đắc dĩ thở dài, “Được rồi, bôi thuốc nào.”

     “Không cần, tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏi hẳn.”

     “Nghe lời, ngoan một chút.” Tương Hạ ôm lấy Sở Đàm, nhẹ nhàng cởi dây lưng, lộ ra một thân đầy vết xanh tím.

     Sở Đàm chỉ có thể ngoan ngoãn ghé vào vai hắn, cố nén ngượng ngùng và đau đớn, chờ Tương Hạ xoa thuốc. Y bị thương có chút nặng, hiện tại còn sưng đỏ, Tương Hạ nhìn mà không khỏi run lên trong lòng, nhẹ tay vỗ về lưng y mà an ủi.

     Thuốc xoa vào, vết thương thoáng chốc vô cùng đau đớn.

     “Ô…” Sở Đàm nước mắt trực trào, nắm thật chặt vai Tương Hạ, hai cái đùi run lẩy bẩy.

     “Thuộc hạ sai rồi, quá thô lỗ.” Tương Hạ nhẹ giọng an ủi.

     Bảy ngày sau, Liên Giác mặt mày xám tro quay về Trấn Nam Vương phủ. Sở Đàm yên tĩnh ngồi trên giường lật sách, Tương Hạ đứng bên cạnh.

     Thấy vẻ mặt của Liên Giác, Tương Hạ bất mãn chất vấn : “Nhiệm vụ không hoàn thành sao?”

     Sở Đàm thả sách xuống, ngước mắt nhìn.

     Liên Giác cụp mắt, ủ rũ quỳ một chân trên đất bẩm báo: “Bẩm vương gia, đã làm thỏa đáng…”

     “Có lời cứ nói.” Tương Hạ không kiên nhẫn.

     “Vâng…” Liên Giác ấp úng nói, “… Bên phủ Hộ Quốc Công… Đã gửi thư từ hôn tới rồi…”

     “Cái gì?” Tương Hạ kinh hãi, nghiến răng kìm nén nộ khí, kiếm cũng đã tuốt ra một nửa, “Đây là do Thánh chỉ ban hôn! Hắn không muốn sống nữa sao?”

     “Bệ hạ đã đồng ý…” Liên Giác lau mồ hôi lạnh trên trán, “Dù sao… Bây giờ toàn bộ kinh thành đều biết phía Trấn Nam Vương phủ đồng tính, đam mê Long Dương, thích luyến sủng mỹ nam, ăn chơi sa đoạ,…”

     Tương Hạ mắt tối sầm, vịn cái ghế mới đứng vững được.

     Sở Đàm lẳng lặng nghe Liên Giác bẩm báo xong, khẽ nhíu mày hỏi, “Trời sinh có tật, không thể sinh hoạt tình dục thì sao, quên nói rồi sao?”

     Liên Giác bất lực: “Cái này. . . Thuộc hạ làm sao nói ra được, chỉ mấy lời kia cũng đã đủ khiến Vân Đình tiểu thư khóc rống đòi thắt cổ, chết cũng không gả!”

     “Được rồi, lui xuống.” Sở Đàm phất tay áo, bưng lên chén trà nhấp một ngụm, khóe môi nhếch khẽ hài lòng.

 >> Xem mục lục

>> Xem mục lục

     “Sợ rồi sao?” Sở Đàm nắm cổ áo Tương Hạ, nhẹ giọng hỏi, “Cầu xin ta đi.”

     “Cầu xin Vương gia…” Tương Hạ như con cẩu bự biết sai, cụp đuôi rũ mắt, không dám nhìn Sở Đàm.

     “Cầu xin ta để ngươi ở rể Vương phủ.” Sở Đàm lạnh lùng nhìn hắn.

     “…”

     Tương Hạ giật mình, cười khổ lắc đầu: “Vương gia đã bàn chuyện này cùng vị quý nhân nào rồi? Ngài muốn thuộc hạ cầu hôn tiểu thư nhà người ta sao? Cái này cũng không sao, chỉ cần ngài nói một câu, thuộc hạ chết muôn lần cũng được. Thực sự không cần đe doạ bức bách ta.”

     “Ừm. Coi như ngươi biết điều.” Sở Đàm hừ nhẹ.

     “Không biết là tiểu thư nhà vị nào…”

     Sở Đàm ngắt lời, nói thẳng : “Trấn Nam Vương phủ.”

     Tương Hạ sửng sốt.

     Gian Quan trố mắt nhìn Tương Hạ.

     Sở Đàm đỏ mặt, vùi đầu vào lồng ngực Tương Hạ, nói nhỏ: “Làm sao? Không nguyện ý thì đi hành hình, ngươi có thể chọn.”

     Không đợi Tương Hạ kịp phản ứng, Sở Đàm phất tay với Gian Quan: “Mang bản vương về phòng thay quần áo. Tương Hạ ở đây suy ngẫm cho kỹ, khi nào thông suốt thì gặp ta.”

     “Vâng.” Gian Quan cung kính đỡ y ra khỏi phòng Tương Hạ.

     Tương Hạ mặt mũi chấn kinh, quỳ cả ngày ở cửa.

     Chạng vạng tối. Trên bàn đặt mấy chén thuốc đã nguội ngắt, Sở Đàm cũng không uống, mềm oặt ghé vào giường, lật qua lật lại, khó chịu.

     Bên trong sưng, đau.

     Thắt lưng đau, xương sống cũng đau.

     Toàn thân đau.

     Liên Giác tiến vào thông báo: “Vương gia, Ảnh vệ trưởng cầu kiến.”

     “Chuyện gì.” Sở Đàm giương mắt hỏi.

     “Ừm… Đến đưa thuốc ạ.”

     “Không gặp, kêu hắn về đi.” Sở Đàm bực bội lấy chăn che đầu.

     Đã nói rõ đến vậy rồi, còn làm bộ làm tịch gì nữa? Đưa thuốc? Bản vương mới không thèm.

     Buồn bực trong chốc lát, Sở Đàm cảm thấy đầu càng choáng váng thêm, toàn thân nóng bừng mà không dám cởi đồ, muốn mời thầy thuốc tới xem nhưng lại ngại. Y nghĩ, chịu đựng một chút sẽ hết. Từ nhỏ tới giờ, bao nhiêu năm trời chưa từng có lần nào bị ủy khuất như vậy.

     Trong lòng đang tức giận, cẳng chân lộ ra ngoài chăn bỗng dưng bị bắt lấy.

     Tương Hạ ngồi cuối chân giường, nhẹ nhàng bắt lấy cổ chân Sở Đàm, nơi đó vẫn còn dấu ngón tay tối hôm qua bị nắm chặt. Lực tay của Tương Hạ lớn như vậy, tối hôm qua không nhẹ không nặng mà cũng đã bóp ra một vết đỏ bầm.

     Tương Hạ bôi chút cao lên đó. Trước giờ nhìn công tử nhà khác hơi trầy da một chút đã phải xức thuốc tĩnh dưỡng, Tương Hạ một mực khịt mũi coi thường, chê bọn hắn yếu nhớt như vậy. Hôm nay người bị tổn thương lại là tiểu chủ tử nhà mình, lằn một chút cũng đã đủ khiến hắn sốt ruột như vậy.

     “Lạnh vậy.” Tương Hạ nhíu mày, vừa nhét hai bàn chân lạnh buốt của y vào trong lồng ngực mà sưởi, vừa nhẹ giọng gọi đứa nhỏ đang dúi đầu trong chăn, “Vương gia, đừng giận nữa, hại thân.”

     Sở Đàm thờ ơ.

     “Thuộc hạ suy nghĩ cả ngày, biết sai rồi.” Tương Hạ khép nép nhận lỗi, “Không nên tự tiện uống rượu lơ là nhiệm vụ, không nên âm thầm qua lại với với công tử Ninh phủ, không nên mắt mù không nhận ra vương gia, không nên để thứ ô uế làm bẩn bên trong vương gia…”

     Sở Đàm ỉu xìu xốc chăn lên: “Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì đấy.”

     Tương Hạ run lên, vội cụp đuôi tiếp tục nhận lỗi: “Vương gia, thuộc hạ biết sai rồi. Vương gia giấu bệnh sợ thầy, thuộc hạ đi mua dược cao.”

     Dứt lời, từ ống tay áo rút ra dược cao tốn cả 3 tháng lương bổng mới mua được, cung kính dâng lên.

     Lúc mua dược, Tương Hạ lượn lờ ngoài cửa tiệm thuốc mười mấy vòng mới nghĩ xong, đi vào liền hỏi: “Chưởng quỹ, có thuốc trị nội thương không?”

     Chưởng quỹ buồn bực, hỏi nội thương kiểu gì, Tương Hạ nghĩ nửa ngày, mới giải thích: “Do chuyện phòng the quá mức.”

     Chưởng quỹ càng buồn bực hơn: “Ai dùng?”

     Tương Hạ bất lực nói: “Ta dùng ta dùng.”

     Rồi cầm thuốc ra về trong ánh mắt vừa kinh ngạc vừa khinh bỉ của tay chưởng quỹ.

     Sở Đàm mệt mỏi nhìn thoáng qua dược cao trong tay hắn: “Cứ để đó. Bản vương không thoải mái.”

     “Không thoải mái…” Tương Hạ dịch dịch góc chăn, bưng chén thuốc trên bàn lên một lần nữa, đưa tới trước mặt y.

     Sở Đàm đã khó chịu tới mức không buồn phản ứng.

     “Vương gia, chút nữa hẵng ngủ tiếp, uống thuốc đã.” Tương Hạ đưa tay muốn đỡ y, bị Sở Đàm hất ra.

     Sở Đàm phiền chán nhìn hắn: “Ngươi cách ta xa một chút.”

     “Thuộc hạ sai rồi, sai rồi.” Tương Hạ nắm cổ tay y, đỡ y tựa vào trong lồng ngực mình, bưng chén thuốc xúc một muỗng nhỏ muốn đút cho Sở Đàm.

     “Thuộc hạ biết tội, ngài đừng tức giận hại thân, ngài nói ngài đánh ta hai lần lại không xuống tay được, mắng ta hai câu lại mở không nổi miệng, đạp ta hai cước lại không nhấc nổi chân…”

     “Ngươi mới không nhấc nổi chân.” Sở Đàm hung hăng trừng mắt, trừng đến mức Tương Hạ lại bắt đầu vểnh đuôi.

 >> Xem mục lục

>> Xem mục lục

     Say rượu, đầu đau muốn nứt.

     Tương Hạ trở mình, buồn bực ấn ấn huyệt thái dương rồi chống mình dậy, ngáp một cái. Hắn tựa vào đầu giường, với tay rót một chén trà nhỏ, ngửa đầu uống một ngụm, thầm nghĩ: “Cái giường này ngày càng chật chội, cứ như hai người cùng chen nhau nằm vậy…”

     “…”

     “? ? ?”

     “… Hai người? ? ? ?”

     Tương Hạ cứng ngắc cả người, chậm rì rì xoay đầu nhìn bên cạnh. Khuôn mặt nhỏ quen thuộc đang rúc vào chăn ngủ, trên mặt còn vệt nước mắt đã khô, bộ dáng thảm thương bị bắt nạt.

     Ngụm trà chưa kịp nuốt liền phun ra khỏi miệng, Tương Hạ sửng sốt đơ ra.

     Lúc này, Sở Đàm hơi giật giật một chút, mệt mỏi hừ một tiếng, giọng khàn khàn. Tương Hạ bấy giờ mới hồi thần lại, ba chân bốn cẳng lăn xuống giường, phịch một tiếng quỳ xuống đất. Hắn run run đưa tay xốc lên tấm chăn trên người Sở Đàm.

     Y nghiêng người co ro, thân thể mảnh khảnh chỉ còn mảnh áo xé mỏng tan nát đang vắt hờ, toàn thân xanh đỏ dày đặc dấu hôn. Giữa hai chân y còn có vài vệt máu khô, nhìn đặc biệt chói mắt.

     “Ta… Ta?” Tương Hạ bối rối nhớ lại chuyện hoang đường đêm qua, ký ức mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng. Nhớ tới tiếng Sở Đàm đau khổ cầu khẩn dưới thân mình, cùng bộ dạng nhịn đau chịu đựng của y ——

     Chuyện này vậy mà không là mộng xuân!

     Sở Đàm cảm thấy hơi lạnh, cuộn người lại, cũng dần dần tỉnh ngủ. Y từ từ mở mắt ra. Thấy Tương Hạ đang quỳ ở đầu giường, y muốn nói chuyện nhưng mở miệng lại thôi… đành mệt mỏi nhắm mắt lại.

     “Vương gia…” Tương Hạ lo lắng lết hai đùi gối tới bên cạnh Sở Đàm, sờ lên mặt y, nóng đến dọa người.

     “Phát sốt rồi, thuộc hạ đáng chết.” Tương Hạ vẫn ôm lấy y vào trong lòng mình mà dỗ dành như trước kia, bờ môi chạm lên trán y mà an ủi, “Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ đi gọi thầy thuốc tới.”

     “Ngươi… tránh.” Sở Đàm kháng cự đẩy tay hắn ra, cả người vẫn còn mềm nhũn, tay chân chẳng có chút khí lực nào, “Ngươi tránh xa bản vương ra một chút… Gọi Gian Quan tới…”

     Tương Hạ thầm run lên trong lòng, chậm rãi đặt y xuống, cúi đầu quỳ dưới chân y, cái trán cũng sắp chạm đến mặt đất. Hắn sợ hãi xin lỗi: “Thuộc hạ say rượu thất trách, tội đáng chết vạn lần, xin tùy ý vương gia xử lý… Việc cấp bách vẫn là bảo trọng thân thể của vương gia, cho phép thuộc hạ mang người đi chữa thương…”

     Sở Đàm thở dài một tiếng nhỏ đến không thể nghe thấy, vô lực co người lại, cổ tay mảnh khảnh vươn ra. Tương Hạ cung kính đỡ tay, một lần nữa ôm chủ tử vào lòng, tiếng tim đập kịch liệt trong lồng ngực cũng không cách nào che giấu được, run rẩy đưa tay mặc đồ cho Sở Đàm. Hắn nghĩ thầm, chủ tử bây giờ còn chưa ban chết, thực sự là quá mức nhân từ.

     Sở Đàm giấu mặt trong lòng hắn, tâm loạn như ma. Không hổ là Ảnh vệ, chuyện đã đến nước này mà còn có thể giả bộ vô tội không biết gì, còn nghĩ sẽ bị ban chết. Sở Đàm tức đau cả ruột, lại thêm tủi thân, nắm thật chặt vạt áo Tương Hạ, khóe mắt cũng đỏ lên.

     “Đừng khóc vương gia, thuộc hạ có tội.” Tương Hạ khép nép cầu khẩn, càng thêm đau lòng sót ruột. Lúc trước thề sẽ không tổn thương chủ tử, tối hôm qua lại khiến chủ tử chịu không biết bao nhiêu đau đơn, hiển nhiên là khiến đứa nhỏ này từ chỗ ý lại tin tưởng hắn nay đã biến thành kinh sợ mình.tín nhiệm dán mình tiểu hài nhiều sợ hắn.

     “Ngươi…” Sở Đàm khàn giọng, mệt mỏi tựa vào vai Tương Hạ, nhíu chặt lông mày. Y lãnh đạm hỏi, “Ban chết là xong sao?”

     “Thuộc hạ mặc vương gia xử lý, chỉ cần vương gia thư thái, muốn thuộc hạ như thế nào ta cũng đều nhận.” Tương Hạ chỉ có thể cụp đuôi lấy lòng, hắn như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là phải làm sao để bù đắp cho chủ tử.

     “…” Sở Đàm ngước mắt, nhàn nhạt nhìn hắn, bỗng nhiên cất giọng gọi một tiếng, “Gian Quan.”

     Tương Hạ trắng bệch cả mặt, thấp giọng nhắc nhở: “Vương gia, y phục!”

     Sở Đàm lẳng lặng bất động trong lòng hắn, hai cái đùi tuyết trắng mảnh khảnh lộ ra ngoài y phục. Quanh đây đều là các phòng của Ảnh vệ, Gian Quan hôm qua ra khỏi phủ, sáng nay vừa vặn trở về, ở ngay cách vách. Sáng sớm đã nghe thấy tiếng vương gia gọi mình từ trong phòng Tương Hạ, Gian Quan kinh ngạc, nhưng vẫn nhanh nhẹn thu thập một chút rồi vội nhảy vào từ ngoài cửa sổ, quỳ xuống chờ lệnh trước mặt Sở Đàm.

     Khóe mắt thoáng thấy Tương Hạ đang ôm lấy vương gia quần áo lộn xộn, đôi chân thẳng rũ xuống bên ngoài, Gian Quan cũng không dám ngẩng đầu lên, chỉ coi như không nhìn thấy, còn âm thầm tự nhủ, vương gia với ảnh vệ lúc nào cũng thân mật khăng khít, quả nhiên là… trong dự liệu, trong dự liệu.

     Sở Đàm hờ hững nói: “Tương Hạ phạm thượng, dạy mãi không sửa, đưa đi hành hình.”

     Tương Hạ nơm nớp nghe, chuyện này vốn là hắn đáng bị, vương gia không ban rượu độc thì cũng đã là có tình có nghĩa rồi. Ai ngờ, Sở Đàm lại nhẹ giọng nói thêm hai chữ, khiến Tương Hạ lẫn Gian Quan đều rùng mình rét run:

     “Bào cách.”

     Tương Hạ lập tức cứng đờ, mở to mắt nhìn đứa nhỏ đang ôm trong lòng mình, tưởng như đơn thuần nhỏ yếu, không biết từ lúc nào đã trở nên ngoan độc như vậy.

     Bào cách là trói tội nhân cột vào cột đồng rồi nung đến khi tội nhân cháy thành than.

Sở Đàm mặt mũi thản nhiên, nhẹ nhàng tóm lấy cổ áo Tương Hạ, lạnh nhạt nhìn hắn. Tương Hạ nuốt ngụm nước bọt, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, lắp bắp, “Vương gia… xin nể tình thuộc hạ đã phụng sự nhiều năm,…”

     “Gian Quan, thất thần cái gì, bản vương nói gì ngươi nghe không được sao?”

     Gian Quan rét run, nơm nớp nhìn Tương Hạ: “Dạ…”

     Quả thật gần vua như gần cọp. Từ khi Gian Quan nhập phủ chỉ thấy Tương Hạ độc chiếm lòng tin của vương gia, được ban thưởng đãi ngộ không ai sánh bằng, đến lúc này mới thấy kết cục có thể thê thảm đến vậy…

     Tương Hạ cảm thấy xương cốt cứng ngắc. Sở Đàm phát sốt nên gương mặt nóng hổi dán ngay trước ngực hắn, nóng đến phát hoảng, nhưng thanh kiếm ngay trong tầm tay mà hắn liếc cũng không dám liếc.

     Chuyện duy nhất Tương Hạ không nghĩ tới chính là phản kháng, làm trái ý chủ nhân.

 >> Xem mục lục

Ôi, bầu bí vào tôi lười quá các cô ạ TT>TT

Tội lỗi tội lỗi… Còn 4 tháng nữa là sinh baby rồi mà vẫn lười thế này =))

Nhiều lúc có em bé cảm thấy lười là tội lỗi ấy, vì sợ em bé lúc trong bụng mình sẽ bị lây cái tính lười của mình á .-. Rồi sau này nó lại lười như mẹ nó thì sao quản nổi đây =))

Có kế hoạch gì mà các cô đang trì hoãn mãi không làm xong không? T còn đang trì hoãn cả việc học tiếng Đức nữa cơ @@

>> Xem mục lục

     Vẻ sợ sệt tránh né của Sở Đàm khiến Tương Hạ triệt để phát điên. Hắn bắt lấy cổ chân y, hung hăng kéo người về bên cạnh mình, một tay khóa chặt eo y, một tay đẩy chân y ra, không chút thương tiếc nhét ngón tay vào cửa huyệt thít chặt của y.

     “Đau quá! Buông ra…”

Bị dị vật nhồi vào trong thân thể, Sở Đàm khó mà chịu nổi, liều mạng muốn đẩy ra cánh tay đang kìm kẹp mình ra, cửa huyệt cũng bất giác càng kẹp chặt hơn, chặt đến mức ngón tay của hắn khó mà vào sâu được.

     “Ngươi tưởng ta là người tốt sao?” Tương Hạ ghé sát lại gần y, thấp giọng nói, “Ta thương tiếc y, nhưng sẽ không ai thương tiếc ngươi. Ngoan ngoãn một chút sẽ đỡ khổ.” Dứt lời, ngón tay lại chen sâu vào thêm hai phần.

     Sở Đàm cứng đờ cả người, phía sau đau dữ dội. Không có chút bôi trơn nào, ngón tay đi vào chật vật, Sở Đàm xưa nay lại quen an nhàn sung sướng, toàn thân trên dưới non yếu muốn mạng, chỗ sâu trong tiểu huyệt không chịu nổi cọ xát, đã chảy ra một ít chất nhầy.

     Cảm giác được khác thường, y lập tức sợ run, khẩn cầu Tương Hạ : “Chảy máu rồi… Thả ta ra… Tương Hạ… Lúc trước ngươi đã nói sẽ không làm tổn thương ta… Ta biết, biết tâm ý của ngươi rồi, chúng ta ngồi xuống từ từ nói…”

     Nghe vậy, Tương Hạ quả thật chậm rãi rút ngón tay ra.

     Thân thể nhẹ nhõm hẳn, Sở Đàm thở hắt ra, vội tranh thủ ngồi dậy. Lấy tay che bớt thân thể, y xụ mặt giáo huấn: “Bản vương chính là Sở Đàm, ngươi cũng đừng quá làm càn.”

     “Sắp hết khó chịu rồi.” Tương Hạ một tay đỡ Sở Đàm dậy, một tay cởi bỏ xiêm y, lộ ra đồ vật đã sớm đã cứng rắn phát tím, chống đỡ giữa hai chân Sở Đàm. Y quay đầu thấy vậy liền giật nảy mình, ngơ ngác nhìn thứ đồ hung dũ Tương Hạ đang tuốt lộng trong tay – thô to nặng nề như thế, trông không hề dễ nuốt trôi.

     “Thả lỏng một chút.” Tương Hạ cúi xuống nhỏ giọng dỗ dành bên tai y, nhưng dưới thân thứ kia không chút nể nang, mặc kệ Sở Đàm kêu đau vẫn kiên định từ từ cắm vào chỗ sâu.

     Sở Đàm thống khổ cắn chặt xiêm y rách nát của mình, một tay với ra sau lưng, sờ lên xương hông hữu lực của Tương Hạ, yếu ớt đẩy ra. Y nghẹn ngào cầu khẩn: “Đau quá… Tương Hạ… Ngươi đã nói sẽ không tổn thương ta… Ngươi làm đau ta… Ngươi lừa ta… Ngươi đã nói nhất định không tổn thương ta…”

     Tương Hạ thương tiếc ôm lấy Sở Đàm, hôn lên mắt y, liếm sạch nước mắt, lại hôn lên nốt ruồi nơi khóe mắt, nhẹ giọng dỗ: “Vương gia đừng khóc… Thuộc hạ sẽ yêu thương người thật tốt…”

     Đã không còn nhận thức được rạch ròi đây là mộng hay thực, cũng không rõ người trong ngực là mỹ nhân mà Ninh nhị công tử đưa tới hay thực sự là chủ tử nhà mình, Tương Hạ hoàn toàn trầm luân vào cảm giác ôn nhu ấm áp tự mình ảo tưởng ra, say mãi không muốn tỉnh.

     Hậu huyệt bị cọ sát không nể nang gì, Sở Đàm run rẩy toàn thân. Đột nhiên phía sâu bên trong có cái gì bị cưỡng húc vào một chút, thân thể y liền căng thẳng co rút, dưới thân rốt cục bắn ra một cỗ bạch dịch. Y uể oải ghé vào trên gối, họng cũng đã mất tiếng, khóc cũng không còn sức mà khóc.

     Tương Hạ cúi xuống dán chặt lấy thân thể ướt mồ hôi của y, ghé vào tai y, khàn giọng nói: “Vương gia… Thuộc hạ trông coi người cả một đời… Người lấy vợ sinh con… Thuộc hạ sẽ che chở cả vợ con người… Cả đời một bước không rời… Trấn Nam Vương phủ…”

     “Vương gia… Thuộc hạ… Đắc tội…”

     Trong lòng Sở Đàm đột nhiên nhói đau mãnh liệt. Ngay sau đó, thân thể nóng lên, bên trong giống như bị một dòng nước nóng rót vào. Tương Hạ ôm y từ phía sau cũng thở hắt ra một hơi nặng nề, rồi chậm rãi nằm rạp xuống, kéo y vào trong ngực rồi từ từ thiếp đi.

 >> Xem mục lục

>> Xem mục lục

   Ảnh vệ vốn đã làm bạn nhiều năm bỗng đột nhiên kề sát trong gang tấc, đầu óc Sở Đàm tức thì trống rỗng. Y sợ hãi trừng lớn mắt, ngửa đầu nhìn Tương Hạ. Trên mặt Tương Hạ một mảnh ửng đỏ, khóe mắt chau lên tràn đầy tình dục. Ánh mắt hắn nhìn Sở Đàm có thâm tình khó nhịn, có đau khổ xen lẫn.

     Tương Hạ một tay đè lại hai cổ tay y, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Sở Đàm. Hắn rũ mắt mỉm cười: “Tên ngươi là gì?”

     Sở Đàm liều chết giãy cũng giãy không ra, nghe hắn hỏi như vậy lập tức trong lòng càng tức giận không nén được, buột miệng mắng chửi: “Tục danh của Bản Vương… là Sở Đàm, buông cái tay càn rỡ của ngươi ra!”

     Sở Đàm chấn động cả người, mở to mắt ngơ ngác nhìn hắn.

     Hồi lâu sau, y há to miệng, nhất thời lại không nói nên lời. Sau gáy y bị Tương Hạ vừa hôn vừa cắn, vừa ôn nhu vừa cường thế. Từng cơn tê dại từ cổ lan tràn đến toàn thân. Sở Đàm bất giác nhíu mày, mặt mũi nóng bừng lên, toàn thân mềm nhũn, vật nhỏ giữa hai chân có chút khó nhịn.

     Đang giãy dụa lại phát hiển thân thể mình có biến hóa như vậy, Sở Đàm ngượng ngùng không chịu nổi, muốn giấu mặt vào trong chăn, nhưng như vậy cần cổ lại càng bại lộ không sót cái gì trước mắt Tương Hạ.

     Sở Đàm thăm dò hỏi hắn: “Ngươi ái mộ chủ tử của ngươi sao?”

     “Ta không dám.” Tương Hạ cúi người ôm Sở Đàm, hôn y, giọng nói trầm thấp mập mờ hỏi, “Ngươi rất giống người nọ, ngươi làm Sở Đàm của ta đi… Thuộc hạ nguyện ý vì Vương gia làm Ảnh vệ cả đời.”

     “Ngươi thanh tỉnh một chút cho bản vương !” Sở Đàm rốt cục giãy ra được một cái tay, không nói hai lời liền vả vào mặt Tương Hạ. Một tiếng bốp giòn tan, trên mặt Tương Hạ đỏ lét một mảng, Sở Đàm còn có chút hối hận mình dùng lực quá đà.

     Coi như say rượu nói lời thật lòng cũng được, thật ra trong lòng Sở Đàm cao hứng. Hiểu được tâm ý mà Tương Hạ giấu kín, nhưng y lại không muốn cùng hắn thật sự phát sinh cái gì vào lúc này. Chí ít… cũng phải chờ hắn tỉnh rượu, hai người nói rõ ràng đã, rồi mới tính chuyện khác.

     Nhỡ đâu hắn chỉ đangsay rượu loạn ngôn, tưởng mình là tiểu quan mà một đêm phong lưu, vậy chẳng phải là hiểu lầm mà cao hứng sao.

  Hắn nói là ái mộ, nhưng Sở Đàm càng thêm bất an. Thứ mình không có được bao lâu nay bỗng nhất thời đạt được, luôn khiến người ta khó mà tin nổi.

     Tương Hạ lại bị một bạt tai này làm cho đen mặt. Ánh mắt ôn nhu đột nhiên trở nên cường ngạnh. Hắn đè lại một chân Sở Đàm, cười lạnh: “Đừng rượu mời không uống lại đòi uống rượu phạt! Ta là Ảnh vệ trưởng của Trấn Nam Vương phủ, bao nhiêu mỹ nhân dâng lên miệng ta còn chưa thèm nếm, hôm nay chẳng qua là nể mặt Ninh nhị công tử, nếu không phải vì ngươi giống người nọ, ngươi cho rằng lão tử sẽ coi trọng ngươi chắc?”

     “Đau…” Sở Đàm nhíu mày thở hắt ra, cổ chân bị Tương Hạ nắm chặt lập tức đỏ lên năm dấu ngón tay, xương cốt cũng cảm giác như sắp bị vặn nát.

     “Biết đau thì nghe lời.” Tương Hạ không chờ nổi nữa liền giật phăng y phục của Sở Đàm ra, không đủ kiên nhẫn để cởi từng thứ một liền dứt khoát dùng răng xé rách, lột ra thân thể tiêm gầy bên trong mà ôm chặt vào trong ngực. Hắn hôn thật sâu xuống cổ y, cười lạnh:

     “Tiền bạc ăn mặc đều sẽ không bạc đãi ngươi, về sau ngươi chính là Sở Đàm của ta, mỗi ngày ta mở mắt đều phải nhìn thấy ngươi, huấn luyện trở về cũng phải thấy ngươi đầu tiên. Ta phải nhốt ngươi vào trong lồng, không được đi đâu hết.”

     Sở Đàm hoảng hốt lấy tay che đi thân thể của mình. Nghe tiếng Tương Hạ âm lãnh uy hiếp, lập tức trong lòng y sợ hãi. Sở Đàm rất ít khi sợ bất kỳ cái gì, bởi vì biết dù thế nào cũng có Tương Hạ thủ hộ ngay bên cạnh, không để cho mình gặp chuyện. Nhưng ngày hôm nay Tương Hạ mất khống chế, chút cảm giác an toàn còn sót lại cuối cùng của y cũng theo đó tan rã. Y kinh hãi đẩy Tương Hạ ra, liều mạng bò tới phía chân giường.

 >> Xem mục lục