>> Xem mục lục
Trăng khuất sau sương, đêm đen lạnh lẽo. Bóng Tương Hạ vun vút lao đi trong thành, trèo tường về phủ.
Vị áo đen kia thực lực ẩn tàng chưa rõ thế nào, khiến lòng người bất an. Tương Hạ day day huyệt Thái Dương đang nhức nhối từng cơn, không tài nào nhớ ra được bất kỳ thông tin gì về gã. Tay chân của sơn trang cũng chỉ quanh quẩn có vài cái tên, mà Tương Hạ lại chưa từng nghe tới người này.
Có lẽ là cánh tay mới của trang chủ.
Không, ngay cả vị trí trang chủ cũng đã đổi người.
Khổng Tước sơn trang là tổ chức sát thủ hoành hành khắp 6 nước, ngay cả thế lực của các quốc gia cũng không thể chèn ép được, vị thế gần như một mình một cõi. Chỉ cần ra giá đủ cao, muốn lấy mạng hoàng thân quốc thích cũng không thành vấn đề.
Sở Đàm dù đã gác lại hôn sự nhưng nhân mạch mà phụ thân y lưu lại trong quân đội vẫn còn. Đương kim Thánh Thượng muốn tập trung quyền lực về tay mình thì ắt sẽ muốn diệt trừ hết thảy tai hoạ ngầm. Sở Đàm chỉ là một trong số đông đảo các đầu mối, nếu khống chế không được thì cũng chỉ có đường chết. Hôn sự kia khá chắc chắn là vòng kim cô mà Thánh Thượng bày sẵn để khống chế y. Trả chút tiền thù lao này để mượn sức Khổng Tước sơn trang, đối với quốc khố chỉ như chín trâu mất mấy cọng lông, lại nhanh gọn hơn là dùng mật thám của triều đình.
Khi Tương Hạ về tới bên ngoài Trấn Nam Vương phủ, trên mái nhà cong cong đã thấy vị áo đen kia đĩnh đạc đứng chờ. Gã nhìn xuống, ánh mắt cười như không cười, chậm rãi hỏi: “Còn vọng tưởng cùng ta đọ sức sao?”
“…”
Tương Hạ xoay người chạy.
Tường ngoài của Trấn Nam Vương phủ cao ngất. Tương Hạ bám tường đu lên như thằn lằn, quỹ đạo khó dò, tay không bổ ra một khe nứt, xương cốt lạch cạch biến dạng, co người len vào. Áo đen đuổi đến ngoài tường, đầu ngón tay vuốt lên cái khe nhỏ đến mức trẻ con chui không lọt, mắt lạnh híp lại, khẽ cảm thán: “Thật không thể tưởng tượng nổi. Quả không hổ danh là vô tung vô ảnh trong danh sách các sát thủ. Nếu là người khác tới chắc cũng phải bó tay.”
Gã nhảy phóc lên vách tường, đạp lên hòn giả sơn, theo hướng gió lướt nhanh tới tiểu viện của Sở Đàm. Hai người gần như đồng thời cùng lúc vọt vào tiểu viện.
Tương Hạ run run cả người, xương cốt kêu canh cách, dần dần khôi phục về tướng tá ban đầu. Áo đen đã dừng giữa vòng vây của ba người canh gác bên trong.
Gần đó lục tục truyền đến những tiếng bước chân vội vàng. Rất nhiều hộ vệ đang vọt tới.
Áo đen bị dồn đến cột trụ trước của hành lang bên ngoài. Nhìn chung quanh mấy người đều mặc trang phục đen, trang bị những lưỡi đao sắc bén.
“Ảnh vệ lúc nào cũng phiền phức nhất.” Gã nhìn về phía Tương Hạ, ôn hòa nói, “Bảo bọn họ lui ra sau, ta sẽ không bẩm báo trang chủ rằng ngươi cố tình trái lệnh.”
Thu Thiền lạnh lùng liếc Tương Hạ, Tương Hạ quyết đoán phất tay hạ lệnh: “Mau xử lý.”
Ba người bao vây, Tương Hạ liên tục tìm kiếm cơ hội, vượt qua sự cản trở của gã để tìm cách tiến vào canh giữ sát bên cạnh Sở Đàm.
Sở Đàm lẳng lặng ngồi trước bàn trà phòng ngủ, lắng nghe tiếng binh khí ngoài cửa, lòng bàn tay ướt mồ hôi lạnh. Y nhịn không được tiến tới gần cửa sổ, nhìn trộm ra bên ngoài. Tương Hạ đang ở đối diện, vẻ mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm phía này.
Tới gần phía này là một thích khách áo đen đã bị ba tên ảnh vệ vây vào góc chết. Xa xa truyền đến hộ vệ đang tiếp cận. Như vậy có lẽ rất nhanh sẽ bắt được thích khách.
Nhưng Sở Đàm đã xem nhẹ sức chiến đấu của thích khách.
Áo đen đợt nhiên xoay người nhảy lên, đạp vào cây cột sau lưng lấy đà rồi xoay người tiếp đất. Trong chốc lát đó chân phải quét ngang, kình khí lạnh thấu xương liền ập tới sau lưng Liên Giác. Đã có phòng bị mà vẫn trúng chưởng, Liên Giác văng ra xa, đập mạnh vào một cây cột. Đỡ cái bụng đau nhức, Liên Giác sụp xuống trên mặt đất, phun ra một ngụm máu.
Thu Thiền và một ảnh vệ khác cùng xông lên tấn công, vị áo đen liền vung tay áo bắn ra một cây quạt đen, 36 mảnh ám khí liền văng ra ép Thu Thiền lui bước. Gã liền chớp cơ hội vòng ra sau lưng, cánh tay trái khóa chặt yết hầu Thu Thiền, phiến đao thương tiếc lướt qua gương mặt Thu Thiền. Gã thấp giọng ôn nhu nói: “Từng có chút chuyện xưa khiến cho ta mất đi hảo cảm đối với những nữ nhân có võ công hơn người.”
Thu Thiền nghiến răng tránh đi, khuỷu tay thúc ra sau tấn công bụng dưới của gã. Áo đen cả kinh, lắc mình né chưởng, Thu Thiền nhân cơ hội thoát thân, nhưng vừa xoay người thì sau gáy đột nhiên đau đớn. Áo đen dùng phiến đao trong tay xoắn lấy mái tóc dài của Thu Thiền, một phen dùng lực khiến Thu Thiền thét lên đau đớn. Nàng vung trường đao một phen cắt đứt mái tóc mới có thể thoát thân.
Chỉ trong mấy nhịp thở, Thu Thiền đã mềm nhũng cả người, cúi đầu thấy trên đùi mình đã găm 3 mảnh ám khí có độc. Hắc y nhân gõ gõ cây quạt nhỏ, Thu Thiền sụp xuống trên mặt đất.
Mắt lạnh hàm chứa bảy phần ý cười, trêu đùa nhìn Tương Hạ, “Không phải kịch độc, đừng tức giận như vậy.”
(sao đến đoạn này đột nhiên cảm thấy nhất định là rất đẹp trai @@)
Tương Hạ siết chặt nắm đấm đến nỗi cổ họng cũng run lên, nghiến răng nhìn đối phương, tay phải bạo phát gân xanh, kiếm ra khỏi vỏ. Lúc này hộ vệ vương phủ đã kịp đuổi tới, vây chặt chỗ ở của Vương gia như nêm cối, chậm rãi tiếp cận thích khách.
Áo đem vung đao, chỉ còn nhìn thấy một cái bóng mãnh liệt vụt tới chỗ Tương Hạ. Tương Hạ vừa nâng kiếm, đối phương lại đột nhiên đạp lên mũi kiếm của hắn, lấy đà vọt về phía sau mấy bước, dùng chút hư chiêu phá mở cửa phòng, vác Sở Đàm lên vai, phá cửa sổ trèo lên tường phủ. Gã cười khẽ nhìn thoáng qua Tương Hạ, thả người nhảy xuống, khiêng Sở Đàm chạy.
Tương Hạ hai mắt đỏ bừng, tay siết chặt chuôi kiếm, leo lên tường đuổi theo. Áo đen vác Sở Đàm xuyên qua rừng rậm không một bóng người. Sở Đàm nhíu mi, nắm chặt vạt áo gã, khuôn mặt trắng nõn trầy hai ba vệt, tức giận nhìn chằm chằm gã.
“Ngài luôn là nhìn chằm chằm ta, khiến ta có chút ngượng ngùng nha.” Gã rũ mi mắt, thấp giọng cười.
“Ngươi muốn mang bổn vương đi đâu?” Sở Đàm túm cổ áo gã chất vấn.
Hắc y nhân cười cười, không nói.
Sở Đàm không nói hai lời, một ngụm cắn vào vai gã, gã kêu lên một tiếng, duỗi tay đẩy y ra, xoa xoa vết cắn đã tứa máu.
“Ngài chết ở đâu thì tiền thù lao của ta cũng không thay đổi.” Hắc y nhân cười khẽ, “Ta mà không mang ngài tới đây, Tương Hạ đại nhân chắc chắn sẽ chẳn buồn theo ta đi gặp chủ tử chân chính của hắn.”
“Ngươi đâm hắn bị thương.” Sở Đàm lạnh lùng hỏi.
“Ân? Ngài săn sóc hạ nhân như vậy sao?” Áo đen hơi kinh ngạc, sau đó nhanh chóng cười rộ lên, vung mở phiến quạt nhỏ, liền lộ ra một mảnh ám khí, đưa tới bên môi Sở Đàm.
“Ám khí này sẽ ghim vào người Tương Hạ đại nhân, trên đó còn có chút này nọ, ngài có thể lựa chọn liếm thay cho hắn.”
Hắc y nhân như là chắc chắn y không dám, thấp giọng cười rộ lên.
Sở Đàm hơi do dự, oán hận trừng mắt nhìn gã, hé miệng liếm lên mảnh ám khí lạnh lẽo. Không biết trên đó có tẩm dược gì, thật ghê họng. Y liếm sạch sẽ xong, mí mắt càng ngày càng nặng, ngã vào vai gã áo đen, ngủ mất.
“Bé ngoan.” Áo đen cười cười, thu lại phiến quạt và ám khí, đi sâu vào rừng.
Càng lúc càng thêm râm mát, Sở Đàm dần tỉnh lại, thân thể còn mềm nhũn, không có sức phản kháng. Áo đen vẫn đang vác y từ từ đi. Cây cối xung quanh sàn sạt rung động, u ám quỷ dị.
Sở Đàm cố gắng tỉnh táo, mỏi mệt nói: “Mạng của bổn vương các người thích thì cứ lấy, đừng liên lụy đến Tương Hạ.”
“A, ngài làm ta thật cảm động.” Áo đen nhướng mày cười, “Tương Hạ đại nhân cụ thể là người như thế nào ngài còn chẳng rành rọt, vậy mà dám lưu hắn lại bên cạnh.”
“Muốn biết chuyện của hắn không, ta có tin tức đây.”
Sở Đàm nghiêng mắt nhìn gã.
“Đầu bảng ác nhân, không ai xứng ngang được bằng Tương Hạ. Được gọi là vô tủng vô ảnh, có thể phá nứt thạch bàn để ẩn thân. Cho nên nhiều năm như vậy chưa ai tìm được hắn.” Áo đen mắt lạnh hàm chứa ý cười trào phúng, “Ngay cả việc này hắn cũng giấu ngài, vậy tâm hắn đặt ở đâu? Thẻ bài tím mà bao sát thủ cầu còn không được, nói không chừng chính hắn cũng đang muốn tranh đó.”
“Tỉnh lại đi, kế ly gián đối với bổn vương cũng vô dụng.” Sở Đàm chán ghét quay đầu đi.
Áo đen ôn hòa cười, tiếp tục đi. Gió càng lúc càng lạnh, chung quanh càng thêm âm u, chỉ có ánh trăng thi thoảng lọt xuống qua những tán cây dày đặc. Đến bên một cây cổ thụ, gã bỗng nhiên nhíu mày ngừng bước, thả Sở Đàm đang mềm nhũn cả người xuống dưới chân, lắng tai nghe động tĩnh chung quanh. Phiến đao sẵn sàng dưới ống tay áo, chợt văng ra 36 mảnh ám khí.
Gió lạnh phất phơ bên người, lá cây khe khẽ xào xạc, từ từ rơi xuống đất.
Đột nhiên, trên cây cổ thụ nứt ra một cái khe, một bóng đen vọt ra bắt lấy hai vai gã áo đen. Gã không kịp trở tay, bị Tương Hạ ấn ngã xuống mặt đất.
Tương Hạ một quyền nện xuống mặt hắn, áo đen nhanh chóng nghiêng đầu tránh, bên tai ầm một tiếng liền thấy mặt đất đã có thêm cái hố nhỏ. Thừa dịp Tương Hạ thu tay lại, gã dùng hai đầu gối tấn công vào lưng Tương Hạ, bắt lấy bả vai Tương Hạ mà kéo mạnh, khiến hắn ngã văng ra, lưng đập mạnh xuống đất, xương cốt cả người như muốn vỡ vụn.
“Tương Hạ……” Nhìn Tương Hạ ôm ngực thở dốc, khóe miệng chảy máu, Sở Đàm co rút đau đớn, chịu đựng thân thể chết lặng, cố sức bò qua chỗ hắn.
Áo đen tặc lưỡi một tiếng: “Ngươi nên né ra đi, lỡ máu văng lên người Vương gia thì không tốt cho lắm.”
Tương Hạ nhân lúc áo đen nói chuyện, đột nhiên xoay người leo lên cây, trường kiếm ra khỏi vỏ, thân kiếm hiện lên đôi mắt lạnh, gã hoảng hồn nghiêng đầu vội tránh. Cảm thấy không ổn, gã tiến tới chỗ Sở Đàm, xách lên cánh tay y, ấn người lên cây, phiến đao kề vào yết hầu y.
“Ngươi quá chậm.” Áo đen ấn vai Sở Đàm, nhìn Tương Hạ cười nhẹ. Tương Hạ sắc mặt lúc xanh lúc trắng, gân xanh trên trán nổi lên, trường kiếm chỉ vào gã:
“Có bản lĩnh đừng lấy Vương gia ra áp chế ta.”
Sở Đàm nhíu mày nhìn Tương Hạ: “Từ hôm nay ngươi được tự do. Đi đi.”
>> Xem mục lục