>> Xem mục lục
Thời Văn Trạch tiếp tục: “Hôm khai trương gallery, bác Lâm cũng muốn tới Cẩm Thành, hai nhà vừa lúc cùng ăn bữa cơm.”
Chỉ ăn bữa cơm đơn giản như vậy sao? Lâm Tố tỏ vẻ hoài nghi. Cậu thấy chuyện này chưa bàn đã tự quyết, lại vừa thấy hơi lo lắng: “Anh nói gì?”
Thời Văn Trạch nắm tay cậu đặt lên má mình, tái hiện cảnh tượng kinh điển: “Anh bảo là anh còn chưa theo đuổi được em đâu.”
Lâm Tố: “…”
Quả thật còn chưa thăng cấp.
Lúc này, tại Dương Thành, quê nhà Thời Văn Trạch đang cãi cọ ầm ĩ.
Quý Vân nghiêm khắc có lẽ là do dòng máu kỳ lân, có thể coi như là họ hàng xa, nhưng bà cũng không thích liên quan gì tới thụy thú này kia mà chỉ muốn an phận làm một giáo viên âm nhạc tiểu học, dạy bọn trẻ con hát bài Ốc sên và chim hoàng oanh. Ông xã Thời Viễn của bà trước mắt là trưởng phòng ở cục Thuế thành phố này, sang năm hẳn là còn có thể thăng chức, tiền đồ sáng lạn.
Quý Vân: “ Ông thấy hộp trà này thế nào? Hay là đổi sang trà Phổ Nhị?”
“Loại nào cũng được nhưng phải thêm bình rượu tôi để trong tủ. Không biết bọn họ có hút thuốc không?”
“Thôi khỏi. Thằng con ông đã như đầu đường xó chợ sẵn rồi, rượu với thuốc cái gì? Chúng ta cần phải xây dựng bầu không khí tin cậy giữa những người trưởng thành. Trong nhà có một cái áo khoác nhung đẹp, tôi định tặng cho cậu Lâm.”
“Cũng được.”
Thời Văn Trạch đã giới thiệu với ba mẹ như vầy: “Hồi học cấp 3, Lâm Tố luôn phụ đạo cho con, muốn hướng con quay đầu là bờ, ngày nào cũng hướng, nhưng con không muốn học, còn mắng cậu ấy phát khóc.”
Quý Vân nghe mà choáng váng, tuy quá khứ cá biệt của thằng con nay đã thực xa xôi, nhưng bóng ma tâm lý của bà không vì thời gian trôi đi mà tiêu tán, đến nay bà vẫn thường xuyên nằm mơ thấy trong buổi họp phụ huynh, tất cả mọi người ngồi dưới bục giảng, chỉ một mình bà ngồi ở cái bàn dài kê song song với bàn giáo viên. Mức độ mất mặt thật sự khó dùng lời để miêu tả.
Thời Văn Trạch lại nói: “Thi đại học con rớt, cậu ấy định khuyên con học lại, gọi điện mấy ngày liền con đều không bắt máy, còn kéo số cậu ấy vào sổ đen.”
Quý Vân nhớ hồi đó là tháng sáu, thằng con nhốt mình ở trong phòng, nhìn điện thoại cứ loé sáng rồi lại tắt. Có chút thê thảm, nhưng nghe lại rất bố láo. Bà cảm thấy không thể cũng không thể an ủi, đành hỏi: “Vậy làm sao mà mày liên hệ lại được với thằng bé đó?”
“Không lâu trước đây cậu ấy về nước, con đi tìm.” Thời Văn Trạch nói, “Giờ mới đang theo đuổi.”
Quý Vân không biết vụ gia hạn thẻ bạn trai mỗi ngày một lần, còn tưởng thằng con mới đang ở giai đoạn ngày ngày tặng hoa xin lỗi, giống như ốc sên cõng cái vỏ thật nặng mà lết từng bước một, liền tỏ vẻ nghi ngờ: “Vậy tóm lại liệu mày có tán đổ được hay không?”
Tuy bà cảm thấy thằng con này cũng rất tuyệt vời, vừa cao, vừa đẹp mã, làm nhân viên công vụ, nhưng tính tình quả thật dở hơi, lại còn là máu lai, còn chưa kể tới lịch sử đen thời cấp 3. Mà đối phương là một con bạch long ưu nhã, trông ảnh chụp thật ngoan ngoãn xinh đẹp, học thì giỏi, biết vẽ tranh, có danh tiếng, gia cảnh cũng rất giàu. Đoạn tình cảm này thấy thế nào cũng giống hoa nhài cắm bãi phân trâu, sao có thể thành đây???
Thời Văn Trạch an ủi mẹ không sao hết, tuy hiện tại chưa đổ, hơn nữa thoạt nhìn không có nhiều hy vọng, nhưng con mẹ có thể đeo bám đến chết.
Quý Vân nghe xong càng thêm khó thở, mày không thể có tí đầu óc chiến lược nào được hay sao? Mà Thời Viễn cũng rầu, chủ yếu là vì thằng con mình là một con kỳ lân đực, đối phương lại là một con bạch long đực, như vậy vấn đề trên dưới liệu có thương lượng được không đấy???
Quý Vân nói: “Mà con ông là bán yêu đấy nhé.”
Ngoài đám đồng nghiệp ra, chỉ còn một đứa tóc xanh, rock and roll đồ, punk đồ, đang làm ở bệnh viện, là bán yêu thôi.
Thời Viễn nói: “Tôi cảm thấy đứa đó hình như cũng không muốn kết đôi cùng tiểu Trạch.”
Quý Vân nói: “…”
“Nhưng cái cậu bạch long kia có khi cũng không muốn cùng tiểu trạch kết đôi ấy chứ.”
“Thằng con ông bảo tôi là hy vọng không nhiều nhưng nó sẽ đeo bám tới chết đấy.”
“…”
Trong thành phố lại thêm một người khó thở…
Trên mạng ít nhiều có share những bức tranh mà Lâm Tố sưu tầm, gần đây gallery mở cửa chăm chỉ, người đến xem càng đông, rốt cuộc nghệ thuật gia cũng muốn kiếm tiền kết hôn nuôi kỳ lân. Mà ngoại hình của cậu thực xuất chúng, cho nên tuy Weibo chỉ mới post có mười bài, nhưng dưới mỗi bài đều thấy các fan cuồn cuộn comment, gọi oppa có, gọi chồng iu có, gọi vợ iu có, gọi con iu cũng có. Thời Viễn mở ra xem mà càng thêm khó thở, giữa đại hội nhận người nhà long trọng tưng bừng như vậy, ông càng cảm thấy thằng con quả thực khó có cửa.
Chỉ đeo bám đến chết thôi liệu có ăn thua không??? Không cẩn thận đối phương gọi cảnh sát tới gô cổ.
Hai vợ chồng già đột nhiên đau đầu hết sức.
Mà bên nhà kia, bố Lâm cũng đang gọi điện thoại với mẹ Lâm.
Tư Thu nói: “Không cần mang lễ vật, tôi chuẩn bị cả rồi.”
Lâm Đệ nói: “Vậy để tôi đem một bộ đồ sứ tôi tự nung.”
Đây là thú vui mới của ông xã. Tư Thu xưa nay rất biết nâng niu mặt mũi ông xã, cái ấm sành tạo hình như mặt quỷ cũng có thể nhắm mắt khen thật đẹp amazing, nhưng lần này còn đòi tặng cho thông gia tương lai thì… có thể thương lượng lại hay không???
Lâm Đệ nói tiếp, “Có thể bày ở nhà mới của chúng nó.”
Tư Thu nhẹ nhàng thở phào, vậy thì okay, chỉ cần đừng biến thành lễ vật ra mắt thông gia là được, phòng con ông ông cứ thoải mái bày biện, theo trường phái trừu tượng hay hủy diệt cũng không thành vấn đề.
“Tiểu Tố dạo này chắc bận lắm nhỉ? Có khi tôi qua đó sớm giúp nó một tay.”
“Không, con ông không bận tí nào, hôm nay ngủ tới trưa mới dậy. Việc ở Gallery đều để cho tiểu Trạch hỗ trợ, bận đến nỗi nước không kịp uống. Người ta còn là nhân viên công vụ, làm ở Uỷ ban quản yêu.”
“Vậy sao được.”
Tư Lung Thu xoa xoa huyệt thái dương: “Chờ ông hạ cánh rồi lại nói.”
…
Lâm Đệ và ba mẹ anh Thời đáp cánh cách nhau không lâu, Thời Văn Trạch vốn định đi một xe đến đón nhưng bị Lâm Tố ngăn lại. Cậu cảm thấy tình huống này mình cần phải có mặt, hơn nữa lần đầu thông gia gặp mặt lại là ở trong xe thì không đủ long trọng. Cậu nói: “Hay anh phi xe máy đón bố em?”
Thời Văn Trạch tỏ vẻ, không anh không đón, thật đấy, xe máy không thể đi vào sân bay.
Lâm Tố liếc mắt một cái đã nhìn thấu: “Anh lo lắng.”
“Không anh không lo lắng, được rồi, anh đây đi đón bác trai, em đi đón bố mẹ anh.”
Lâm Tố: “…”
Cuối cùng chốt lại là ai về nhà nấy, phụ huynh ai người nấy đón.
Mèo máy vạn năng Đỗ Tư Việt phái tài xế đi sân bay tiếp bác Lâm, lại mượn xe cho Thời Văn Trạch, săn sóc mà rằng: “Hoành tráng quá không tốt đâu, bạn tôi có một chiếc Toyota.”
“Không.” Thời Văn Trạch nói, “Lần này cứ hoành tránh một chút đi, càng hoành tráng càng tốt, cảm ơn, hôm nào tôi mời cậu ăn cơm.”
Với Đỗ Tư Việt mà nói thì càng hoành tráng càng easy. Cậu ta lập tức nói sẽ điều bốn xe ra, 2 cái chở bác trai bác gái, 2 cái chở hành lý, song song chạy ở cao tốc sân bay. Thời Văn Trạch chấn động, cũng không cần hoành tráng tới vậy.
Thời Viễn và Quý Vân đáp cánh xong liền được ngồi Rolls Royce. Thời Viễn hoa mắt chóng mặt suốt dọc đường, thằng con tóm lại mày có biết lái hay không? Cẩn thận quẹt xước sơn xe nhà ngươi ta!!!
Quý Vân: “Đây là xe của tiểu Lâm sao?”
Thời Văn Trạch hàm hồ ậm ừ: “Vâng, cứ coi là vậy đi, em ấy muốn mua.”
Quý Vân không muốn nghĩ nữa, chênh lệch thế này mà còn đòi đeo bám đến chết sao??? Nhiệm vụ bất khả thi!
Thời Văn Trạch bình tĩnh đáp: “Không sao, mặt con dày.”
Thời Viễn hốt hoàng: “Xi nhan! Xi nhan! Mày quẹo phải sao không xi nhan hả?”
Quý Vân đau đầu: “Ông đừng lèm bèm nữa! Để yên cho nó tập trung lái!”
Khách sạn cũng do Lâm Tố chọn, Đỗ Tư Việt cho mã giảm giá, Thời Văn Trạch quẹt thẻ. Nhưng ông Thời bà Thời đâu biết, chỉ biết ông chủ khách sạn này là bạn của tiểu Lâm.
Thời Viễn nói: “Hay chúng ta đổi sang ở khách sạn bình thường bên kia đi.”
Thời Văn Trạch cất hành lý: “Con đã trả tiền rồi. Hơn nữa tự dưng bố mẹ bỏ đi, nhỡ người ta nghi ngờ chuyện hôn nhân này thì sao?”
Thời Viễn vô cùng đau đớn: “Bọn tao mới phải nghi ngờ thì có. Chẳng lẽ không phải mày chưa theo đuổi được à?”
Thời Văn Trạch thái độ tốt đẹp: “Con vốn dĩ chưa theo đuổi được, bố mẹ lại còn tỏ vẻ nghi ngờ thì chẳng phải càng không có cửa sao?”
Thời Viễn: “…”
Thời Văn Trạch tiếp tục nói: “Với lại tuy tạm thời chưa theo đuổi được nhưng mẹ Lâm Tố rất thích con rồi, nếu không cũng chẳng đưa cả nhà tới cùng ăn cơm đâu.”
Thời Viễn mười phần nghi ngờ, mẹ tiểu Lâm có thể thích mày chỗ nào?
Thời Văn Trạch trả lời, thích con làm nhân viên công vụ, có biên chế, nghỉ phép dài, bảo hiểm đầy đủ, ngày lễ tết còn được phát mì gạo, xì dầu, linh quả thịt khô, phúc lợi đuề huề.
Thời Viễn bị thuyết phục, quả thật chính ông cũng thích ăn quà tết đơn vị phát.
“Vậy bố mẹ nghỉ ngơi trước đi.” Thời Văn Trạch nói, “5 giờ con lại đón ra nhà hàng.”
Thời Viễn không quên dặn dò, đi đường cẩn thận, mượn xe thì mau trả luôn đi.
Bố Lâm cũng đã tới Thanh Hồ Hoa Viên. Lâm Tố mặc áo ngủ, đầu óc bù xù, đang bưng bát dâu tây ngồi ở ban công phơi nắng.
Thật ra dáng startup mà! Lâm Đệ hạ giọng bảo Tư Thu: “Nếu nhà kia sang, phải bảo họ là tiểu Tố gần đây tuy không tới gallery nhưng vẫn luôn bận bịu sáng tác nghệ thuật.”
Phải tô vẽ cho cẩn thận mới được, kể cả có là 5 nghìn lá 1 nghìn xôi, nhất định vẫn phải thắt thêm cái nơ bướm!
>> Xem mục lục